Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1410 - Chương 1419: Ra Tay

Chương 1419: Ra Tay

Ba tên Thôn Hỏa Nhân Vương trên bầu trời đều vô cùng kích động, hai tay cầm thần hỏa lệnh, đứng ở nơi xa bái chào Hỏa Diễm Cự Thần:“Đốt cháy hết mọi thứ đi, Chúc Dung đại thần!”Rống!Hỏa Diễm Cự Thần rít gào cuồng bạo về phía mấy người ở trên đỉnh núi, giống như có một trăm ngọn núi lửa phun trào cùng một lúc, sóng nhiệt ngọn lửa điên cuồng tuôn ra, đại trận hộ sơn lung lay sắp đổ.

Người tu hành ở Nam Hải và các giao nhân đều rối rít bịt lỗ tai ngã xuống đất, hoảng sợ kêu rên giống như một người phàm.

Đúng vậy, họ xem thường, coi người phàm như con kiến, nhưng mà đối mặt với vị thần trong truyền thuyết như thế này, họ không phải cũng chỉ giống như con kiến thôi sao, đừng nói đến chuyện đứng dậy ứng chiến, đến cả ý chí phản kháng cũng không dám phát sinh, đây là một loại chênh lệch cực lớn đến từ bản chất.

Tiếng rống giận này chỉ là tiếng gầm rú để phát tiết cảm xúc, không thể tính là một đòn tấn công.

Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy máu trong người sôi trào, tai ù khó chịu, hắn vội vàng vận chuyển linh quy, trấn định tâm niệm:“Đây chắc chắn không phải là Hỏa Thần Chúc Dung chân chính, thậm chí cũng không thể so với Cùng Kỳ trực tiếp giáng lâm, nhiều nhất cũng chỉ có một tia khí tức, thậm chí còn không có được ý chí riêng, không ngờ lại còn có thể mạnh đến mức độ này, thật sự quá hùng vĩ!”“Lý Thanh Sơn, ngươi còn không mau ra tay!”Cộng Uyên gần như là theo bản năng lui ra sau một bước, nước vốn có thể khắc lửa, những đối mặt với loại tồn tại như thần minh như thế này, nàng cũng không có chút tự tin chiến thắng nào.

Thần hỏa lệnh này không hổ là thần khí trấn quốc của Thôn Hỏa Thần Quốc, kết thành trận thế, phong tỏa biên giới, thiên hỏa oanh kích, địa hỏa sôi trào, cuối cùng lại đều là vì triệu hoán thần minh mà Thôn Hỏa Nhân tôn thờ - Chúc Dung Thị.

“Ngươi đường đường là nữ vương giao nhân, lại đi đặt niềm tin lên trên người một nhân loại có tu vi vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, cũng quá tệ hại rồi đó!”Ma tâm trong cơ thể Lý Thanh Sơn lập lòe, ma khí cuộn cuộn ngưng kết thành một bộ ma giáp, trong bất tri bất giác, hai mắt của hắn đã biến thành màu đỏ đậm, gương mặt trốn ở bên trong áo giáp sừng trâu, nụ cười trên mặt không thay đổi, ngược lại lộ ra chút hưng phấn.

Lần đầu tiên Cộng Uyên cảm thấy lá gan to bằng trời của hắn không làm cho người ta cảm thấy ghét như thế, thậm chí còn mang đến cho nàng một chút cảm giác an tâm mà nàng rất không muốn thừa nhận.

Chắc chắn không có bất cứ người bình thường nào có thể sôi trào ý chí chiến đấu trước một tồn tại như thế này.

Mà Tiểu An đứng ở bên cạnh hắn lại càng thêm quái dị, mặt nàng vẫn cứ lạnh tanh, giống như Hỏa Diễm Cự Thần không hề tồn tại vậy.

Lý Thanh Sơn nâng mũ giáp, cảm nhận được đủ loại sức mạnh đen nhanh, hơi gật đầu nhẹ với Tiểu An ở bên cạnh.

Ầm ầm, hai tiếng nổ lớn vang lên, Hỏa Diễm Cự Thần khống chế rồng lửa, duỗi cánh tay ôm lấy gần phân nửa ngọn núi, đại trận hộ sơn vặn vẹo sụp nổ, có thể rách nát bất cứ lúc nào.

Hỏa Diễm Cự Thần đột nhiên dồn sức, đâm thẳng đầu vào đỉnh núi, làm cho vong hồn của tất cả mọi người đều bốc hơi!Lý Thanh Sơn làm ra một việc mà tất cả mọi người đều không ngờ đến, hắn cất bước, gia tốc, lao thẳng về phía Hỏa Diễm Cự Thần!“Hắn chán sống rồi muốn đi tự sát sao?”Cho dù là Thôn Hỏa Nhân cao cao tại thương, hay là những người tu hành ở Nam Hải bình thường đều đồng loạt nghĩ như thế.

Lý Thanh Sơn dẫn đầu lao ra khỏi pháp trận, đôi bên còn cách nhau khoảng vài trăm trượng, nhưng sóng nhiệt ập đến đến đã làm cho ma giáp trở nên đỏ bừng, gương mặt mơ hồ của Hỏa Diễm Cự Thần chen đầy tầm nhìn của hắn, tràn ngập cuồng bạo và hủy diệt.

Nếu so với Hỏa Diễm Cự Thần cao gần mấy trăm trượng kia, hắn nhỏ bé giống như một con sâu nhỏ, cảm giác nguy hiểm và sợ hãi đang gào thét ầm ĩ trong lòng, rồi lại là cho máu của hắn sôi trào, có cảm giác tự do muốn vứt bỏ hết mọi thứ.

Đến gần trăm trượng, mũ giáp dần mềm đi, áo giáp tan rã, ma khí đã bị tiêu hao gần như sạch sẽ.

Cách nhau mười trượng, máu thịt bị thiêu đốt, loáng thoáng lộ ra xương cốt, chúng nó cũng bị thiêu đến đỏ bừng.

Ngay khoảnh khắc chui vào bên trong ngọn lửa, hắn đẩy mạnh tay phải về phía trước, tu la tràng đột ngột xuất hiện trong tay hắn, lốc xoáy màu máu xoay tròn phóng to, giống như một cái miệng máu cực to, nuốt trọn lấy Hỏa Diễm Cự Thần.

Ánh lửa tràn ngập trong đất trời đột nhiên bị dập tắt, những người còn ở trên núi không ngờ lại cảm thấy có chút khó chịu, hai mặt nhìn nhau:“Xảy ra chuyện gì thế!”Lúc này không chỉ có Hỏa Diễm Cự Thần, đến cả Lý Thanh Sơn cũng đã biến mất không thấy, một tên tóc đỏ mắt đỏ xuất hiện ở trên không trung, trong tay đang cầm tu la tràng, thân hình người kia chợt lóe, đã chạy trở lại trên Vân Phàm Sơn, giao tu la tràng đang nóng rực chấn động cho Tiểu An.

Tiểu An lạnh nhạt nói:“Cái tên to đùng đầy lửa kia đã tạm thời bị nhốt lại, đến bây giờ mà các ngươi còn không chịu liều mạng, còn định chờ đến khi nào?”“Tốt lắm, Dã Nhân Vương đúng là danh bất hư truyền, hôm nay lão phu sẽ chiến đấu đến cùng với đám Thôn Hỏa Nhân này!”

Bình Luận (0)
Comment