Kê Trường Phong thô bao xé rách quần áo của bản thân, lộ ra cơ thể già nua lại vô cùng cuồng tráng, lại một lần nữa vung cờ Phi Liêm lên, Phi Liêm Điện sụp đổ, truyền ra tiếng gió rít đầy thê lương, một cơn gió bão tố lao ra khỏi bụi mù, gào thét bay ra.
Kê Trường Phong tung người bay lên, vừa lúc đạp lên trên ngọn gió lốc kia, bây giờ quan sát kỹ lại mới phát hiện thì ra ngọn gió lốc kia chính là thần thú Phi Liêm trên bích họa.
Nếu nói Chúc Dung là Hỏa Thần, như vậy Phi Liêm chính là Phong Thần, tuy rằng còn thua xa, không thể chống chọi được Hỏa Diễm Cự Thần mà ba tên Thôn Hỏa Nhân Vương dùng Hỏa Thần Lệnh triệu hồi ra tới, nhưng mà mấy nghìn năm qua đã được Vân Phàm Tông hiến tế, cũng có chỗ lợi hại riêng, có thể so được với yêu vương ba lần thiên kiếp sơ kỳ, tốc độ lại càng nhanh đến kinh người.
Cơ thể của Kê Trường Phong và Phi Liêm đều mơ hồ không nhìn thấy rõ, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một ngọn gió mạnh xông thẳng lên trời cao, đánh mạnh về phía ba tên Thôn Hỏa Nhân Vương.
Cộng Uyên cũng quơ quào cây quyền trượng băng của nàng, bắn ra hàn quang màu xanh thẳm, nhắm thẳng vào Chúc Diễm – người yếu nhất trong ba người.
“Sao lại thế này? Chúc Diễm, mau là Hỏa Thần phá vỡ pháp bảo kia đi!”Chúc Phần kêu gào, múa may Thiên Hỏa Lệnh ngăn cản thế tấn công nhanh mạnh như gió của Kê Trường Phong.
Họ liên thủ triệu hồi ra Hỏa Diễm Cự Thần, đây vốn là lúc họ mạnh nhất, hiện tại ngược lại trở thành thời khắc họ suy yếu nhất.
“Không được, khí tức của đại thần Chúc Dung quá mạnh, ta cũng không thể nào điều khiển cụ thể được!”Chúc Diễm nhíu mày, vừa né tránh hàn mang nhanh chóng bắn đến, vừa nắm chặt lấy Nhân Hỏa Lệnh, ra lệnh cho Hỏa Diễm Cự Thần tấn công, không màng tất cả mà tấn công.
Hỏa Diễm Cự Thần thật sự là quá mạnh mẽ, một khi điều khiển thì rất khó có thể sai khiến, chỉ có thể đưa ra một vài mệnh lệnh đơn giản, trên thực tế thì cũng chỉ có một lệnh “Tấn công” duy nhất, nhiều nhất là có thể chọn mục tiêu tấn công, đến nỗi tấn công như thế nào thì phải dựa vào bản năng của Hỏa Diễm Cự Thần mà hành động.
Tuy rằng Hỏa Diễm Cự Thần vô cùng mạnh mẽ, nhưng không có trí tuệ gì cả, chỉ kế thừa được một tia ý niệm dũng cảm tiến tới hủy diệt tất cả mọi thứ của Hỏa Thần Chúc Dung, cho nên mới có thể chui đầu vào trong tu la tràng.
Nếu không đổi lại thành bất cứ cao thủ vượt qua ba lần thiên kiếp nào cũng sẽ không dễ dàng bị tu la tràng vây nhốt như thế.
“Hai tên nam nhân các ngươi còn không bằng một nữ nhân là ta, có cái gì mà sợ chứ, chẳng qua chỉ là một món pháp bảo tự xây dựng thành không gian riêng mà thôi, không cần đợi bao lâu sẽ lập tức bị Hỏa Thần đánh tan, đến lúc đó sẽ là ngày chết của họ.
Ba người chúng ta cùng nhau hợp lực, lại còn có Hỏa Thần Lệnh trong tay, không lẽ còn có thể để họ chạy thoát à?”Chúc Tai vừa nói, Chúc Phần và Chúc Diễm lập tức lấy lại tinh thần, Hỏa Thần Lệnh đương nhiên không phải chỉ có ba tấm thẻ như thế mà thôi, bản thân nó đã ẩn chứa một bộ trận pháp hợp kích.
Họ ổn định lại trận tuyến, chỉ thủ chứ không tấn công, chờ Hỏa Diễm Cự Thần thoát vây.
Cho dù Kê Trường Phong và Cộng Uyên dùng ra đủ loại thủ đoạn, trong lúc nhất thời cũng không thể nào phá được trận thế đơn giản của ba người này.
Hỏa Diễm Cự Thần vẫn không thể nhanh chóng thoát vây như những gì Thôn Hỏa Nhân tưởng tượng, trong lòng đôi bên đều vô cùng sốt ruột.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này? Chỉ là một món pháp bảo, không thể nào có được năng lực phong cấm mạnh đến thế được, không lẽ bên trong có cất giấu tồn tại mạnh mẽ nào đó đã cầm chân Hỏa Diễm Cự Thần, hay là, chỉ là Lý Thanh Sơn? Chuyện này là không thể nào! Cho dù hắn có vượt qua lần thiên kiếp thứ ba thì cũng sẽ bị Hỏa Diễm Cự Thần nghiền áp hủy diệt.
Trong tu la tràng, Lý Thanh Sơn đứng trên mặt đất ngửa đầu ngắm nhìn, càng thêm cảm thấy Hỏa Diễm Cự Thần đỉnh thiên lập địa, uy áp như thần.
Hắn hít thở sâu, kiên quyết nói:“Tới đi!”Hỏa Diễm Cự Thần tỏa ra hơi cực nóng, nhanh chóng làm hơi nước trong tu la tràng bốc hơi, biến thành mây mù mênh mông cuồn cuộn, lại bị ánh lửa hắt đến đỏ bừng, rừng cây bốc cháy, khói đen mù mịt xâm nhập vào trong mây mù.
Rống!Hỏa Diễm Cự Thần rít gào về phía “con kiến” đang chặn đường ở trước mặt.
Đã không còn trận pháp ngăn cách, Lý Thanh Sơn mới coi như chân chính cảm nhận được uy thế của tiếng rỗng này, nó giống như bão quét, đất đá ở bên cạnh bị thôi bay ra ngoài chừng trăm dặm, ở trên không trung đã biến thành dung nham.
Hỏa Diễm Cự Thần quay đầu lại, chuẩn bị phá tán mảnh biên giới này, tuy rằng nó không có trí tuệ gì, nhưng lại có được ý thức chiến đấu cơ bản nhất.
Chỉ dựa vào thực lực cảnh giới của con kiến kia, chính diện hứng chịu tiếng rống kia của nó cũng đã biến thành tro tàn rồi.
Nhưng mà trong nháy mắt, Hỏa Diễm Cự Thần quay đầu lại, nếu gương mặt mơ hồ bị ngọn lửa che đậy kia có thể làm ra biểu tình, vậy thì đó chắc chắn sẽ là vẻ kinh ngạc, còn có chút khó hiểu.