“Dùng miệng nói chết được ta sao? Đến đánh một trận đi!”Tầng mây cuồn cuộn lại ngưng tụ một lần nữa, hóa thành dáng dấp của Lý Thanh Sơn rồi há miệng và nói.
“Diễm vương, không được ham chiến, tương lai còn dài, chờ khi trở lại thì sẽ diệt Dã Nhân sơn của hắn trước tiên!”Chúc Phần túm lấy vai của Chúc Diễm, cũng hận Lý Thanh Sơn đến nghiến răng nghiến lợi.
Chúc Tai cũng nói:“Không sai, tiếp tục đánh nữa thì không có lợi cho chúng ta, trước hết về Hỏa Dung sơn bàn bạc kỹ càng đã! Muốn giữ chúng ta lại ư, đúng là nằm mơ!”“Thiên Hỏa!”“Địa Hỏa!”“Nhân Hỏa!”Ba người giơ Thần Hỏa lệnh lên, cùng quẹt một cái ở trong hư không, để lại ba quỹ tích hỏa diễm nối tiếp nhau thành một hình tam giác.
“Thần Hỏa Môn, mở!”Trong tam giác hỏa diễm có hồng quang chói mắt sáng lên, Hỏa Dung sơn lờ mờ hiện ra ở bên trong.
Thần Hỏa lệnh này không hổ là thần khí trấn quốc của thần quốc thượng cổ, tuyệt đối không phải thứ mà pháp bảo bình thường có thể sánh được.
Khi tiến công thì có thể triệu hồi Hỏa Thần, hóa thành Thần Hỏa Chi Vực.
Khi rút lui thì lại có thể mở ra Thần Hỏa Môn, dịch chuyển vạn dặm tức thời, không lộ một kẽ hở nào.
Nếu không có giá trị như thế, sao có thể khiến Thôn Hỏa Nhân Vương ngạo mạn cúi đầu, trở thành thượng khanh của Bắc Việt vương phủ đây!Lý Thanh Sơn nhíu chặt lông mày, phen này thù mới hận cũ, đợi khi ba người kia khôi phục sức mạnh, trở lại tấn công Dã Nhân sơn, cho dù có Đại Dung Thụ Vương ở giữa lèo lái thì cũng không thể ngăn cản được, mức độ uy hiếp lớn đến mức không hề kém Long Vương Mặc Hải.
Chẳng qua mọi chuyện đã không còn kịp, Thần Hỏa Môn nhanh chóng thành hình vững chắc.
Ba người Chúc Phần đang muốn vượt qua Thần Hỏa Môn thì một chiếc luân đao bỗng bay ra từ trong hư không, đi vào trong Thần Hỏa Môn rồi lập tức nát tan.
Nhưng trong Thần Hỏa Môn cũng xuất hiện một vết nứt, thế nên ba người vội dừng bước, không dám tiến lên, vì vết nứt hư không vô cùng nguy hiểm.
Thân hình Ân Tinh thoáng hiện trong hư không, vốn là nàng vẫn ẩn núp ở khu vực bên rìa của Tu La trận, ẩn náu trong hư không thờ ơ quan sát Lý Thanh Sơn chiến đấu với cự thần hỏa diễm, cho đến khi Thần Hỏa Chi Vực bị nổ nát tan.
Hư không không còn bị niêm phong và nhiễu loạn nữa nên nàng mới đi ra, ẩn núp ở trong hư không, chờ cơ hội tiến hành ám sát.
Chẳng qua ba bị Thôn Hỏa Nhân Vương thật sự quá mạnh, hơn nữa khi tức liên kết với nhau như là một thể, nếu nàng mạo hiểm tiến hành ám sát thì không những không có bất kỳ hiệu quả nào, hơn nữa còn có thể bị giết ngược lại.
Kiên trì đợi đến hiện tại, rốt cuộc cũng đợi được cơ hội này, ra tay phá hoại Thần Hỏa Môn.
“Làm khá lắm!”Lý Thanh Sơn khen.
Ân Tinh nở nụ cười xinh đẹp, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ, liệu hắn đúng là người trong truyền thuyết sao?Nàng cố ý chạy như bay ở gần Thần Hỏa Môn, bày ra dáng vẻ khiêu khích để thu hút sự chú ý của đám Thôn Hỏa Nhân Vương.
Ba người Chúc Phần đều giận tím mặt, nhưng đều cố nén không ra tay, nói:“Không cần để ý đến nàng, Thần Hỏa Môn sẽ tự khôi phục, để ta xem nàng có dám lại đây hay không!”Ba người cầm Thần Hỏa lệnh trong tay, đứng trước cánh cửa kia mà bày ra dáng vẻ trận địa sẵn sàng đón quân địch, bất kể là cuồng phong của Kê Trường Phong hay cự chưởng mây khói của Lý Thanh Sơn đều bị họ ngăn chặn bằng mọi giá.
Quả nhiên Thần Hỏa Môn khôi phục rất nhanh chóng, mà không bị dư âm chiến đấu ảnh hưởng! Chỉ có đòn công kích của Ân Tinh và lực chấn động của Lý Thanh Sơn mới có thể phá hoại nó, thế nhưng họ đều không thể tiến lên.
Lý Thanh Sơn nói với Cộng Uyên:“Đừng lo lắng, họ muốn chạy nên có thủ đoạn gì thì cũng vội vàng sử dụng!”Từ lúc ba người Chúc Phần vạch ra Thần Hỏa Môn thì nàng đã bắt đầu chuẩn bị, lúc này mới giơ quyền trượng băng tinh lên thật cao.
Không có niêm phong của Thần Hỏa Chi Vực, Nam Hải mênh mông này lại trở thành sân nhà của nàng lần nữa, hơn nữa còn không phải lo lắng sẽ bị mất khống chế, có thể thi triển Vạn Thủy Quy Khư một cách trắng trợn không cần kiêng dè.
Hàn huyền vạn năm lại được ngưng tụ lần nữa, càng ngày càng óng ánh.
Các trang sức băng tinh như khuyên tai, dây chuyền, vòng tay ở trên người nàng đều bắn ra tia sáng lạnh lẽo, toàn thân nàng tựa như nữ thần băng, miệng thì ngân vang một tiếng cao vút:“Băng Phong Tuyết Vực!”Mười hai chiếc trụ băng lao ra khỏi mặt biển, thẳng tới tận mây xanh, phân bố theo thế mười hai nhánh, đóng băng không gian giới vực chu vi mấy chục dặm.
Thần Hỏa Môn bỗng bị phủ một lớp băng lam, sắc mặt ba vị Thôn Hỏa Nhân Vương chợt thay đổi, không thể ngờ nàng chỉ dựa vào sức một người mà có thể sử dụng tới chiêu này.
Trong Băng Phong Tuyệt Vực, biển rộng cuồn cuộn bị đóng băng chỉ trong nháy mắt, mưa to như trút nước biến thành mưa đá tuyết lớn, không chỉ đóng băng Thần Hỏa Môn, mà còn hình thành áp chế cực lớn đối với Thôn Hỏa nhân, khiến đám người kia vốn trong tình trạng gay go mà giờ còn thành chó cắn áo rách.
Thật ra ngay cả chính Cộng Uyên cũng vô cùng ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái rồi nói thầm:“Không ngờ chúng ta hợp lực lại có thể phát huy ra uy lực như thế!”“Lý Tiểu Nhị, ta muốn toàn tâm toàn ý duy trì Băng Phong Tuyệt Vực này, những cái khác phải dựa vào ngươi rồi!”