Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1431 - Chương 1440: Từ Từ

Chương 1440: Từ Từ

"Không, ta sẽ ở lại giúp các ngươi công phá Hỏa Dung Sơn!"Lý Thanh Sơn ngừng chút rồi nói tiếp:"Nhưng ta không phải ân nhân của các ngươi, cũng không cần các ngươi cảm kích hoặc bảo vệ, thứ ta cần là lợi ích.

Nếu muốn kết minh thì phải có thành ý, mọi người sẽ nhận được gì, bỏ ra những gì đều phải viết rõ ra.

Kế hoạch tác chiến, phân phối chiến lợi phẩm cũng phải viết rõ ràng, thiếu một thứ cũng không được, các ngươi thấy sao?""Vẫn là đạo hữu suy nghĩ chu đáo, đúng là nên như vậy.

"Kê Trường Phong đồng ý ngay, hắn đã bắt đầu suy nghĩ tới những gì Lý Thanh Sơn nói.

Kẻ yếu hợp tác với kẻ mạnh rất dễ bị đẩy ra làm con chốt thí, nên nhất định phải có một quy tắc hoàn chỉnh.

Vậy nên hắn mới nói bằng lòng góp một chút sức lực với Cộng Uyên chứ không phải nhờ vả Cộng Uyên báo thù cho mình.

Chẳng qua còn chú trọng mặt mũi, không thể nói thẳng như Lý Thanh Sơn.

Điều quan trọng là giữa Kê Trường Phong và Hỏa Dung Sơn đúng là có mối thù không thể nào hóa giải.

Bây giờ Lý Thanh Sơn cố ý nhắc tới chính thức kết minh, đương nhiên Kê Trường Phong rất đồng tình.

Lần này Vân Phàm Tông gặp nạn chẳng qua là vì bị giao nhân Nam Hải liên lụy, nhất định phải đạt được đền bù tương ứng.

Sau đó tìm kiếm một hòn đảo phù hợp, xây dựng lại Vân Phàm Tông.

"Ngươi muốn kết minh như thế nào?"Cộng Uyên trầm ngâm hỏi.

"Đầu tiên là thái độ của ngươi, thứ ta cần là tôn trọng chứ không phải lợi dụng.

Đừng áp dụng thái độ vương giả kia với ta.

"Lý Thanh Sơn nói rồi còn âm thầm truyền niệm:"Nếu ngươi biết điều như lúc nằm trong lòng ta thì cuộc hợp tác của chúng ta sẽ thoải mái hơn nhiều!""Được!"Cộng Uyên gằn giọng.

"Chuyện còn lại.

đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Chúng ta đều cần thời gian để củng cố tu vi, mọi người quay về tu dưỡng một thời gian.

Trời tới ngày rằm tiếp theo lại tới Thủy Tinh Cung tụ họp bàn chuyện kết minh, công phá Hỏa Dung Sơn!"Cộng Uyên và Kê Trường Phong đều biểu thị đồng ý.

Lý Thanh Sơn thấy vậy cáo từ rời khỏi đây, hắn, Như Tâm và Tiểu An quay về Dã Nhân Sơn.

Ba người lao nhanh về trước, để Cự Hạm Đảo lại sau lưng.

Trăng thanh gió mát, biển cả mênh mông, tiếng sóng vỗ bờ, không gian vô cùng yên tĩnh.

Cứ như trận đại chiến vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng tu vi của hắn thật sự đã tăng lên.

Tâm trạng Lý Thanh Sơn vô cùng thoải mái, Hổ Ma ngũ trọng khiến thực lực của hắn tăng lên gấp bội.

Phượng Hoàng tam trọng thì còn cần điều hòa thủy hỏa thêm một lần nữa mới có thể thu hoạch được Phượng Hoàng thần thông thứ ba.

Nếu vẫn là Phượng Hoàng Niết Bàn thì có nghĩa là hắn có hai cơ hội sống lại, cộng thêm Biến Đản thì là ba lần, để xem ai giết được hắn.

Mặc Hải đã không còn xa xôi!Đúng lúc này, Như Tâm nói:"Thanh Sơn, đi với ta tới một nơi đi.

"Phương đông mờ mờ, sắc trời sáng lên.

Trên mặt biển mênh mông dần dần trở nên nhạt dần, hải âu trắng tạo thành từng đàn bay ngang qua.

Hai vệt sáng xẹt qua chân trời, dừng lại trên một tòa đảo nhỏ ở đường chân trời.

Đây chẳng qua chỉ là một ngôi đảo hoang bình thường nhất ở Nam Hải, điểm duy nhất đặc biệt chính là trên đảo có một ngọn núi lửa.

Núi lửa không lớn, hoặc cũng có thể nói là rất nhỏ, chỉ cao chừng hai ba trăm trương, bốc khói đen, có đôi khi sẽ phun trào một chút, làm cho toàn bộ hòn đảo nhỏ cũng hơi rung lên.

Như Tâm đứng trên bờ cát trắng, nhìn lên ngọn núi lửa nhỏ kia, từ từ tháo mặt nạ xuống, vẻ mặt có chút phức tạp, giống như đang rơi vào hồi ức xa xăm nào đó, có cảm giác đau khổ và hạnh phúc khó giải thích thành lời.

Lý Thanh Sơn lại chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Hắn đã bảo Tiểu An quay về Dã Nhân Sơn trước, cùng Như Tâm đi về phía Đông, đi mãi đến nơi này.

Dọc theo đường đi nàng đều không nói một lời, hắn cũng im lặng cùng nàng.

Như Tâm hít thở sâu, cười có chút gượng gạo:“Đi đến đó xem với ta không? Tuy rằng cũng không có gì để xem.

”Lý Thanh Sơn nói:“Ngươi đi trước dẫn đường đi.

”Như Tâm đi vào sâu trong rừng rậm, Lý Thanh Sơn theo sát phía sâu, nhìn nàng duỗi dài tay như mấy đứa trẻ, để đầu ngón tay lướt qua từng thân cây cao to, từng cành cây chiếc lá vô cùng bình thường kia dường như đều đang ghi lại những ký ức xa xăm nào đó.

Tầm nhìn đột nhiên trở nên trống trải, bên trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện một mảnh đất trống.

Nói là đất trống cũng không hẳn, nơi đó chỉ là không có cây cối mà thôi, bên trong đống cỏ dại cao đến eo, dưới ánh nắng mặt trời nghiêng nghiêng, một căn nhà nhỏ bằng gỗ đang ở nơi đó, nó đã bị rêu xanh bao phủ, dây đằng quấn quanh, đã tàn tạ từ rất lâu, nhưng loáng thoáng cảm nhận được một chút xinh đẹp, chủ nhân trước kia của nó nhất định đã dồn rất nhiều tâm huyết vào nó.

Như Tâm quay đầu lại liếc nhìn, dường như muốn xác nhận Lý Thanh Sơn còn ở phía sau hay không.

Vẻ mặt giống như một đứa bé bị lạc đường, có vẻ mềm yếu và mê mang không thể diễn tả thành lời.

Trong lòng Lý Thanh Sơn căng chặt, bước lên nắm chặt lấy tay nàng, lạnh đến thấu xương.

Hai người đi dọc theo con đường mòn trải đá cuội bị cỏ dại bao phủ, đi đến trước phòng nhỏ, cửa khóa chặt, đã rỉ sét toàn bộ, nhưng mà linh khí pháp thuật còn sót lại đã bảo vệ phòng nhỏ không bị dã thú quấy nhiễu.

Bình Luận (0)
Comment