Lý Thanh Sơn dùng một tay chống đầu, một tay ôm bình gốm, ngồi trên cửa thềm đá, hé miệng thổi nhẹ, cỏ dại lập tức bị tách ra, cuốn bay về phía chân trời, sân lập tức trở nên rộng rĩa, lộ ra giếng nước, dòng suối nhỏ, vô số loài sâu nhỏ màu xanh biếc giang cánh bay vút lên trời.
Hắn đột nhiên nhíu mày, đứng lên, đặt bình gốm sang một bên, cảm nhận được khí tức quen thuộc đến gần:“Nàng đến đây làm gì?”Nữ nhân tràn ngập khí lạnh từ vực sâu dừng lại ở bìa hải đảo, nàng do dự một lúc mới đi xuyên qua rừng rậm, đi đến trước mặt Lý Thanh Sơn.
Nàng lẻ loi một mình, áo dài giao tiêu xinh đẹp, vương miện băng tinh cao quý, cực kỳ không phù hợp với bầu không khí trong ngôi nhà nhỏ ở khu rừng này, ánh mắt trời rơi trên người nàng, hình như cũng trở nên lạnh đi, mất đi nhiệt độ vốn có.
Lý Thanh Sơn đang định mở miệng, Như Tâm đã bước ra khỏi nhà nhỏ, hơi thở tức giận nóng cháy kia, thật sự đang biểu lộ huyết thống Thôn Hỏa Nhân của nàng.
“Ngươi đến nơi này làm gì?”“Không ngờ ngươi sẽ lại còn quay về nơi này.
”Cộng Uyên không khỏi thổn thức nói.
“Sao nào, còn muốn đuổi ta đi nữa sao?”Như Tâm cười lạnh, trong mắt bốc lên lửa giận.
Cộng Uyên im lặng cạn lời, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói:“Xin lỗi, đó cũng không phải là kết quả mà ta muốn nhìn đến, ta còn tưởng rằng các ngươi có thể rời khỏi Nam Cương, rời khỏi phạm vi thế lực của Hỏa Dung Sơn, đi đến một nơi khác bắt đầu lại lần nữa.
”Tuy rằng Nam Hải rất lớn, lại không thể nào bao dung được họ, một người là Thôn Hỏa Nhân, một người là kẻ phản bội, còn có một tạp chủng mà mọi người đều chán ghét.
Dường như lời xin lỗi và giải thích của nàng nằm ngoài dự đoán của Như Tâm, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta đều không nói nên lời.
“Ta có thể bồi thường cho người, dù sao người là.
”Cộng Uyên tiến lên một bước.
“Câm miệng!”Như Tâm dần dần lấy lại bình tĩnh:“Ta không cần ngươi bồi thường, ngươi cũng không thể bồi thường được cho ta cái gì, chúng ta không có bất cứ mối quan hệ gì, ta không có trả thù giao nhân chỉ là vì mẹ của ta không muốn thấy chuyện này, ngươi đi đi, nữ vương bệ hạ, đây là nhà của ta, không phải nơi mà ngươi nên đến.
”“Vậy được rồi!”Cộng Uyên cũng không hi vọng xa vời sẽ được tha thứ, hoặc là nói, nếu như có thể được tha thứ một cách dễ dàng như thế, ngược lại sẽ làm nàng càng khó có thể bình tĩnh hơn, nàng khôi phục lại tư thế cao ngạo lạnh nhạt của bản thân, nói với Lý Thanh Sơn:“Đừng quên mười ngày sau.
”“Cứ chờ là được.
”Lý Thanh Sơn lại ngồi xuống, cúi đầu ngắm nghía bình gốm, bình gốm được làm rất xinh đẹp, bên trên có hoa văn xinh đẹp, giống như bích họa đồ đằng, vẽ ba nhân vật hai lớn một nhỏ nắm tay nhau mà đứng.
Tuy rằng không có bất cứ biểu tình nào, nhưng lại có vẻ vô cùng hạnh phúc và yên bình.
Cộng Uyên đi rồi, Như Tâm cười khổ:“Hôm nay thật sự làm ngươi chê cười rồi.
”“Hôm nay ngươi không buồn cười bằng mấy ngày thường, còn đứng đờ ra đó làm gì, mau đi dọn dẹp nhà cửa đi.
Nữ nhân thì phải chăm chỉ một chút!”Lý Thanh Sơn lấy ra khí thể chủ nhân của một nhà sai khiến vợ của mình, không thèm ngẩng đầu lên nói.
Như Tâm nhấc chân lên đá, mới đá được một nửa đã miễn cưỡng dừng lại, Lý Thanh Sơn đã bưng bình gốm chặn ở trước mặt:“Cẩn thận, coi chừng đá bể nó thì ta không đền cho ngươi được đâu!”Như Tâm cướp lấy bình gốm xoay người về phòng, tốn rất nhiều công sức mới dọn dẹp xong nhà cửa, làm nó trở nên sáng sủa sạch sẽ, không dính một hạt bụi, các bình gốm lớn lớn bé bé với đủ loại màu sắc và hoa văn cũng được đặt ngay ngắn.
Nàng chống nạnh hài lòng quan sát toàn cảnh, lòng bàn tay đột nhiên bốc lên ngọn lửa, nhẹ nhàng quăng ra, ngọn lửa bay ra ngoài, nhanh chóng lan tràn, nối liền thành một mảnh, nuốt sạch cái nơi được gọi là “nhà” này.
Bùm bùm, tiếng nội thất bị thiêu đốt, dụng cụ vỡ vụn.
Gương mặt của nàng bị ánh lửa hắt đến đỏ bừng, ngây ngốc nhìn cảnh này, sắc mặt thay đổi liên tục, nhìn kỹ lại mới biết đó chẳng qua là ánh lửa lắc lư, vẻ mặt cô từ đầu đến cuối vẫn cứ như ngọc điêu khắc.
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, lẩm bẩm nói:“Thanh Sơn, người tu hành không thể có tình cảm đúng không! Họ có thiên phú dị bẩm, vốn phải có tuổi thọ rất dài, đi được rất xa rất xa.
”“Vậy không phải sẽ không có ngươi sao?”“Ta thà là không có ta, nếu như không có ta.
”“Họ có từng hối hận không?”Lý Thanh Sơn ngắt lời.
“Không.
”Như Tâm nghĩ nghĩ nói.
“Vậy không phải được rồi sao? Còn chuyện tình cảm hay không tình cảm chỉ là nhảm nhí, chỉ là vì không đủ mạnh mà thôi!”Lý Thanh Sơn mới không thèm tin trên đời có chân lý chí cao vô thượng gì có thể chế ước được chúng sinh.
Hắn không tin “người tốt sẽ nhận được hảo báo”, cũng giống như hắn không tin “người tốt sẽ không có hảo báo” vậy.
Nếu không tồn tại loại chân lý như thế này, sao không quên hết tất cả băn khoăn, nghe theo suy nghĩ của bản thân, bước nhanh về phía trước thì sao?“Được rồi, coi như ngươi nói đúng!”“Nhưng mà như vậy cũng chỉ có thể đánh dã chiến!”Lý Thanh Sơn vô cùng tiếc nuối nói.
Khóe mắt Như Tâm giật giật, cố nén cảm xúc muốn chửi thề.