Lý Thanh Sơn cũng đã phát hiện ra từ lâu, địa hỏa của khu vực này cực kỳ không ổn định, luôn kích động nhanh chóng tuôn trào về phía trước, có lẽ là vì Thôn Hỏa Nhân đang cắn nuốt ngọn lửa để tu hành nên mới cố ý dẫn địa hỏa đi lên, tương đương với con người dùng giếng bơm nước vậy.
Nhưng hắn lại có chút tò mò:“Con sông cũng giống như cái này sao?”“Nước lửa tương khắc thì chắc chắn cũng sẽ có chỗ tương tự, tiểu tử ngươi vẫn còn chưa lĩnh ngộ đủ đâu, cứ ngoan ngoãn chờ xem đi!”Như Tâm cười nói, đan chéo hai tay vào nhau, nhanh chóng tạo thủ ấn, giống như biến ảo ra một đóa hoa sen đang nở rộ, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Lý Thanh Sơn hơi lui ra sau, chỉ thấy trên người nàng dần dần xuất hiện một quỷ ảnh, chính là ôn quỷ mà nàng đã vất vả tu luyện nhiều năm, là bí pháp cực mạnh của Y Gia, có được sức mạnh thần kỳ có thể làm kẻ địch nhiễm bệnh nặng.
Cơ thể ôn quỷ quấn đầy băng vải, dị dạng vặn vẹo, bị lở loét chảy mủ, tỏa ra khí tức dơ bẩn hôi thối.
Mà ngoại trừ cái này ra, trên người nó có dính một lớp xám trắng, lộ ra khí tức tĩnh mịch làm người khác sợ hãi.
Giống như bị ôn dịch độc ác quấn quanh, bệnh hoạn ốm đau rất nhiều năm, đã mất đi tất cả cảm giác đau đớn về mặt thể xác lẫn tinh thần, đến cả dục vọng cầu sinh cũng không còn, chỉ biết chết lặng chờ chết.
Ôn quỷ rời khỏi thân thể nàng, xoay người đối diện với nàng.
Trong nháy mắt này, Như Tâm lại do dự, nàng đang tế luyện ôn quỷ rất nhiều năm, vốn dĩ chính là để báo thù Thôn Hỏa Nhân.
Bây giờ cuối cùng cũng đã có thể ra tay, lại có một gương mặt ngăm đen già nua hiện lên trước mặt nàng.
Lương y như từ mẫu, sức ảnh hưởng mà sư phụ Hoa Từ tạo ra còn lớn hơn những gì nàng tưởng tượng rất nhiều.
Chữ “tha thứ” này chính là thứ lão mong đợi nhất về nàng.
Nàng hít thở sâu, lẩm bẩm nói:“Sư phụ, xin lỗi, phải làm ngài thất vọng rồi, ta không thể tha thứ cho bất cứ ai.
”“Ngươi hoàn toàn không hiểu được ý của sư phụ ngươi, lão cảm thấy cả đời này ngươi đều không thể báo được thù, không muốn để ngươi đi chịu chết, nếu lão biết được tình hình hiện tại của ngươi, ngươi đoán xem lão sẽ nói cái gì?”Lý Thanh Sơn nói.
“Nói gì chứ?”“Tha thứ cái con khỉ khô, tha thứ cái con khỉ gió, làm chết cái đám Thôn Hỏa Nhân kia đi!”Lý Thanh Sơn rống lớn.
“Sư phụ của ta sẽ không thô tục như thế!”Như Tâm cười khúc khích, dường như bất cứ chuyện rối rắm nào rơi vào trong miệng hắn đều sẽ trở nên cực kỳ đơn giản, sự quyết đoán “không làm thì thôi, đã làm phải làm cho tới bến” này, nàng thật sự không thể nào học theo được.
Cho nên nàng lập tức nhẹ nhàng đẩy, ôn quỷ bay ra khỏi linh quy huyền giáo, đột nhiên bừng cháy lên, ngọn lửa xám trắng giống như một cục đá, hòa vào trong địa hỏa, bốc cháy lên cao.
Đúng lúc này, nó hồi quang phản chiếu, phát ra tiếng hét chói tai, ẩn chứa đau khổ và tuyệt vọng đến tận xương tủy.
Như Tâm ngây ngốc nhìn, đó đã từng là tiếng động quanh quẩn trong lòng nàng hằng đêm, chỉ phải liên tục dùng vong thủy để gột rửa hết toàn bộ áp lực, để tránh cho bản thân trở nên điên cuồng trước khi báo thù.
Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như có một hòn đá lớn bị lấy xuống, cảm giác nhẹ nhàng chưa từng có, lại có cảm giác trống vắng không nói nên lời.
“Không xong, đi!”Lý Thanh Sơn ôm Như Tâm lên, đập cánh phượng hoàng, hai người vừa mới bay ra không xa, một cái bong bóng nhiệt ở phía sau hai người lập tức nổ tung, lại dẫn phát vài cú nổ liên tiếp.
Cảm giác nguy hiểm dày đặc trào dâng trong lòng, Lý Thanh Sơn liên tục bói toán, nhanh chóng thay đổi hướng chạy trốn, đều ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc tránh thoát đoạt cú nổ của mấy bong bóng nhiệt kia, vết rạn nứt trên linh quy huyền giáp càng ngày càng dày đặc.
Hỏa Dung Sơn trải dài tám trăm dặm, tất cả núi lửa đều cùng nhau phun trài, nhất là núi chính của Hỏa Dung Sơn, ngọn lửa xông thẳng lên đến chân trời, hàng tỉ cơn mưa vũ rơi xuống.
Thôn Hỏa Nhân hoan hô, giang rộng hai cánh tay, nghênh đón hỏa vũ từ trên trời giáng xuống, đều rơi vào cuồng hoan.
Cho dù là ở Hỏa Dung Sơn thì việc núi lửa phun trào quy mô lớn như thế này cũng rất hiếm có, bị coi như hiện tượng tượng trưng cho may mắn, đồng thời cũng là cơ hội cực tốt để tu hành, càng là địa hỏa ở sâu trong đại địa lại càng tinh thuần.
“Hửm? Hình như bây giờ không phải lúc bùng nổ thì phải!”Chúc Diễm có chút kỳ lạ nói.
“Các ngươi có nghe được tiếng động gì không?”Chúc Tai nghiêng tai lắng nghe, giống như nghe được tiếng thét chói tai, nhưng mà xen lẫn bên trong tiếng núi lửa gầm gừ lại giống như chỉ là ảo giác.
“Từ trước đến nay đều rất khó đoán được việc dung nham địa hỏa sôi trào, nếu không cũng đã không gọi đây là điềm lành mà Hỏa Thần trao tặng.
Không cần để ý đến mấy thứ này, chúng ta tiếp tục tu luyện, đầu tiên cứ diệt Dã Nhân Sơn trước lại tính!”Chúc Phần nói.
“Được, Phần Vương!”Chúc Diễm và Chúc Tai cũng cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ còn sẽ có kẻ địch phá tan dung nham địa hỏa để đến tấn công bọn họ sao? Đó chính là tự tìm đường chết, hơn nữa khác với Vân Phàm Tông, địa lợi của Hỏa Dung Sơn hoàn toàn không thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để phá hư được.
Cho nên bọn họ lập tức yên tâm, tiếp tục tu hành.