Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1436 - Chương 1445: Không Bằng Cầm Thú Sau Một Lát, Ở Xa Gần Ngàn Dặm, Một Ao Hồ Phẳng Lặng Được Dãy Núi Vờn Quanh, Mặt Hồ Đột Nhiên Sôi Trào.

Chương 1445: Không bằng cầm thú Sau một lát, ở xa gần ngàn dặm, một ao hồ phẳng lặng được dãy núi vờn quanh, mặt hồ đột nhiên sôi trào.

Đùng, một cái bóng đỏ rực phá tan mặt hồ, ngọn lửa đuổi sát theo phía sau, xông thẳng lên chân trời, mãi đến khi cao gần trăm trượng mới thu thế rơi xuống.

Ao hồ lập tức sôi sùng sục, biến thành từng làn khói trắng cuồn cuộn.

Lý Thanh Sơn ngã mạnh xuống mặt đất, linh quy huyền giáp đã bị vỡ nát từ lâu, hắn mở đôi cánh phượng hoàng đang khép chặt lại, Như Tâm đang dùng đôi mắt đen láy như hắc ngọc nhìn chằm chằm hắn, trên mặt tràn đầy ý cười động lòng người.

Thấy nàng bình yên không có việc gì, Lý Thanh Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đột nhiên đọng lại, bộ quần áo nàng đang mặc trên người là một món pháp khí khá tốt, nhưng hiện tại bị địa hỏa thiêu đốt cũng đã biến thành tro tàn, cũng may mà nàng đã tu luyện được Vân Đỉnh Thiên Thư, luyện thân hình kiên cố giống như ngọc thạch, cho nên khi bị địa hỏa đánh sâu vào mới không để lộ ra cơ thể bạch ngọc của bản thân.

Trong lòng Lý Thanh Sơn rung động, cúi đầu hôn lên cánh môi màu hồng nhạt của nàng, chỉ nghe nàng khẽ ưm nhẹ, cơ thể ngọc thạch trong lồng ngực dần dần trở nên mềm mại đi.

“Thì ra là vẫn có thể mềm lại sao!”Lý Thanh Sơn vô cùng vui mừng nghĩ.

Cột khói màu tráng xông thẳng lên trời, hòa vào lớp mây đen trầm thấp, đất trời trở nên tối om.

Trong khu rừng u ám này, cơ thể bạch ngọc mềm mại tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong bóng đêm, để lộ ra vẻ mềm ấm tinh tế, thiếu đi một vài phần nhân khí, rồi lại đẹp đến say lòng.

Cánh môi giống như hồng ngọc, lại giống như một nhành hồng mai mọc giữa vạn dăm tuyết.

Đôi mắt như hắc ngọc, giống như hai điểm mực đen trên tờ giấy trắng, nhộn nhạo ánh sáng, tràn đầy tình cảm.

“Mỹ nhân bạch ngọc” tuyệt thế này hiện tại đang bị một nam tử ôm vào trong lòng, cơ thể khỏe mạnh thon dài giống như do kim loại đúc thành.

Nếu nói mỹ nhân như ngọc, là người đẹp không gì sánh được, dịu dàng trang nhã, vậy thì hắn chính là tục tằng hào phóng, phóng khoáng tự do.

Mà giờ phú này, họ giống như hòa làm một, tuy hai mà một.

Mưa to rơi xuống tầm tã, rơi xuống trên người họ, giọt mưa cuồn cuộn chảy xuống, nhưng lại không có ai phát hiện ra.

Lý Thanh Sơn hôn sâu, giống như muốn tập trung toàn bộ tinh thần vào trong nụ hôn này, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, thứ đang thiêu cháy trong lòng hắn cũng không phải ngọn lửa tình dục, cũng không phải là cảm xúc hưng phấn đắc ý vì cuối cùng cũng lấy được thứ mà hắn từng khát cầu rất nhiều năm, mà là cảm xúc nhu tình càng thêm sâu nặng, muốn an ủi cơn đau đớn không nói nên lời cả nàng, muốn đạt được toàn bộ ỷ lại và lòng tin của nàng.

Như Tâm nhíu chặt mày, lông mi rung nhẹ, giống như đang chịu đựng đau đớn cực lớn, lại giống như đang hưởng thụ niềm vui tột cùng, một giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, ngay từ đầu còn hòa cùng giọt mưa không thể phân biệt ra được, sau đó dần ngưng kết thành một viên giao châu trong suốt trắng tinh ở giữa không trung.

Rời môi, Như Tâm mở to mắt, thấy Lý Thanh Sơn đang mỉm cười nhìn nàng, trong tay còn đang vân vê giao châu.

Trong trí nhớ cũng từng có người nhìn nàng, liên tục dùng khẩu hình an ủi nàng, đừng sợ, đừng khóc.

Sau đó đã bị ngọn lửa nuốt chửng, biến thành tro tàn.

Cảnh đó là tình cảnh suốt đời này nàng cũng không thể nào quên được, đó là lời chúc phúc dịu dàng nhất, cũng là cơn ác mộng nặng nề nhất.

Cho nên nàng sống sót, không còn khóc nữa, mãi đến giờ phút này.

“Trả cho ta!”Mặt nàng đỏ ửng, dường như còn xấu hổ hơn cả lúc phải trần trụi cơ thể nữa.

“Không trả!”Hắn tránh khỏi tay nàng, cất giao châu đi:“Đây là quà ngươi tặng cho ta.

”“Không trả, không cho ngươi chịch !”Nàng ngồi dậy đe dọa nhìn hắn.

Tuy là hắn đã sớm biết nàng không hề thục nữ giống như vẻ bề ngoài, tính cách cực kỳ mãnh liệt như lửa.

Nhưng nghe nàng nói như thế thì hắn vẫn có chút cảm giác chịu không nổi, nhún vai nói:“Không chịch thì không chịch !”“Buông ta ra!”Nàng giãy giụa, nhưng mà hắn lại không thèm nghe theo lời nàng, ngược lại còn cười ôm nàng vào lòng.

Nàng đương nhiên không thể nào chống lại sức mạnh của hắn, chỉ có thể dùng hai cánh tay như bạch ngọc nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn.

Lẳng lặng rúc vào trong lồng ngực hắn.

Mưa càng nặng hạt, một lúc lâu sau, hắn mới nói nhỏ bên tai nàng:“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”“Ừm.

”Nàng nỉ non đáp lại.

“Chúng ta đi về!”“Ngươi là ai! Ngươi làm cái tên Lý Thanh Sơn không bằng cầm thú, háo sắc thành tánh đi đâu rồi?”Như Tâm trợn tròn mắt, giống như không quen biết hắn.

Lý Thanh Sơn trợn trắng mắt, lười không thèm để ý đến nàng.

Tuy rằng hắn nói đùa là muốn dã chiến, nhưng mà đó cũng chỉ là nói mà thôi, hắn đương nhiên là háo sắc, nhưng mà không đến mức không thể quản lý được nửa thân dưới của mình.

Hiện tại tâm trạng của nàng còn đang rất kích động, cái nàng cần là yên lặng an ủi chứ không phải càng thêm kích thích.

Như Tâm hơi mỉm cười, tự nhiên hào phóng đứng lên, không thèm để ý mà để lộ toàn bộ thân hình thon dài trắng nõn của bản thân trước mặt hắn, lấy một bộ váy áo từ trong nhẫn tu di ra mặc vào, sau đó vỗ nhẹ lên mặt hắn:“Cho ngươi làm bộ làm chính nhân quân tử, bây giờ hối hận rồi đúng không!”

Bình Luận (0)
Comment