“Vậy được rồi!” Ân Tinh lặng lẽ thở dài, dù sao binh khí cũng là vì người vì chiến đấu mới nổi danh.
“Ngươi có ý kiến gì sao? Tiểu Tinh!” Ánh mắt Lý Thanh Sơn quét qua, cười hỏi.
Tiểu Tinh? Cả người Ân Tinh khẽ giật mình:“Không có không có, cái tên này rất hay, không hổ là Vương thượng.
”Nàng hơi do dự nói: “Chỉ có điều, Vương thượng vẫn nên gọi tên ta đi!”Tiểu Tinh gì gì đó, nghe hoàn toàn chịu không nổi!“Ôi, dù sao cũng do ở Tu La đạo quá lâu rồi, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, đối với tên tốt hay xấu cũng khó tránh khỏi thiếu vài phần tinh tế, đây không phải lỗi của ngươi.
Được rồi, mau đi bắt đầu sử dụng Tu La tế binh đài đi, nhất định phải đổi một kiện binh khí tốt nhất!” Lý Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Ân Tinh như thể an ủi nàng.
Ân Tinh trợn mắt líu lưỡi, hết đường chối cãi.
Mười ngày, thoáng qua rồi biến mất.
Ngày nào Lý Thanh Sơn cũng lấy linh đan làm thức ăn, trên mặt cuối cùng cũng khôi phục một chút huyết khí, không còn tiều tụy như trước, nhưng thoạt nhìn vẫn như người bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt lộ ra vẻ tái nhợt, hắn không thèm để ý mà chỉ mải mê vuốt ve bảo đao Hổ Nha trong tay.
Trường đao phối hợp với vỏ đao, vì thân đao thẳng tắp cho nên giống như vỏ kiếm hơn, là Đại Dung Thụ Vương lấy cành cây làm nguyên liệu rồi tự tay chế tạo, toàn thân nó có màu xanh biếc, thoạt nhìn giống như là vừa mới bẻ từ trên đầu cành cây xuống, vẫn còn hiện đường vân của vỏ cây, chưa tạo hình gì cả, chỉ quấn quanh ở bên ngoài một vòng khí sinh căn, phong ấn huyết khí của Hổ Nha ở trong đó, không toát ra một chút nào.
Vừa đảm bảo máu tươi của Lý Thanh Sơn sẽ không lãng phí vô ích vừa có thể dùng để ẩn giấu sát khí, cho dù ai cũng không tưởng tượng được trong một “vỏ kiếm” cổ xưa tự nhiên như vậy lại ẩn giấu một thanh huyết nhận hung tàn như thế.
Lý Thanh Sơn treo Hổ Nha ở bên hông và nói với Tiểu An: “Đi thôi, chúng ta đến Thủy Tinh cung mở mang kiến thức nào!”Trải qua sự tính toán của Linh Quy, chuyến đi này sẽ có nhiều biến cố lớn nhưng hiện tại hắn càng không sợ hãi.
Hổ Nha ra khỏi vỏ, thấy máu mới trở về!Chủ phong Hỏa Dung sơn, bên trong cung điện đỏ thẫm hoa lệ là một mảnh giống như tiểu hoa viên, Ngô Đồng thần mộc được trồng ở đây, vỏ đỏ như lửa, lá khuyết như hoa, tầng tầng lớp lớp đan xen thành một mảnh Hoa Cái rất lớn, mặc dù kích thước còn lâu mới có thể so sánh với Đại Dung Thụ Vương nhưng cũng vô cùng lộng lẫy tráng lệ, tản ra hào quang thuần túy kết tinh nhất.
Cành cây đỏ thẫm đan xen thành một cái tổ chim khổng lồ, chính là nơi Phượng hoàng sống trước đây - thần điểu bẩm sinh mang dòng màu cao quý thuần khiết này từng nghỉ ngơi ở đây, ca hát, Niết Bàn, phi thăng.
Lúc Phượng Hoàng bay đi, đã từng có lưu luyến mà không ai biết được.
Ba vị Thôn Hỏa nhân vương khoanh chân ngồi dưới Ngô Đồng thần mộc, mỗi người đều cầm Thần Hỏa lệnh trong tay, khí tức liên hệ với nhau, tuy hai mà một, ở trong thức hải không ngừng tiến hành diễn luyện ma hợp.
Đã mười ngày trôi qua kể từ lần núi lửa phun trào đó, đối với họ chỉ ngắn như một cái chớp mắt.
Sau đó “cái chớp mắt” này đi qua, họ gần như đồng thời cảm thấy trong lòng phủ lên một bóng dáng, mở mắt ra, hai mặt nhìn nhau.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?Mặc dù Thôn Hỏa nhân cũng không am hiểu thuật bói toán, nhưng tu vi đạt tới trình độ của họ đương nhiên sẽ sinh ra một chút cảm ứng huyền diệu đối với số mệnh trong bóng tối.
Mà cảm ứng hiện giờ hiển nhiên không phải điềm lành gì?Không bao lâu sau, một Vu Chúc mặc trường bào đỏ rực vội chạy tới tiểu hoa viên thiêng liêng này, bẩm báo với ba vị vương giả là một tộc nhân đã chết.
“Chết ở đâu?” Chúc Phần nhíu mày, Chúc Tai và Chúc Diễm liếc mắt nhìn nhau, cái chết của một tộc nhân đương nhiên không đáng để Vu Chúc chuyên môn đến quấy rầy họ tu hành.
“Ngay dưới chân núi.
”“Chết như thế nào? Là tu hành xảy ra vấn đề hay là ẩu đả với người khác?”Chúc Phần nhíu chặt chân mày, trong phạm vi Hỏa Dung sơn, ngoại trừ hai trường hợp này thì nghĩ không ra cách chết thứ ba.
Nếu thật sự là hai trường hợp này, hắn chắc chắn phải trừng phạt Vu Chúc không biết nặng nhẹ này.
“Đều không phải, giống như.
Hình như là một loại bệnh lạ hoặc là trúng độc!”“Thôn Hoả nhân mà cũng sinh bệnh, ai lại có thể hạ độc Hỏa Dung sơn chứ? Thi thể ở đâu?”Dưới sự dẫn đường của Vu Chúc, ba vương lập tức đi tới một tòa thạch thất dưới chân Hỏa Dung sơn, một Thôn Hỏa nhân trẻ tuổi nằm ở đó.
Chúc Diễm biết thiếu niên này, là một thiên tài có chút danh tiếng trong thế hệ trẻ trong tộc, tốc độ hấp thu hỏa linh tu hành rất nhanh, đã sắp đột phá Thiên Kiếp lần một, có thể ngàn năm sau cũng sẽ là một vương giả, bây giờ cứ thế chết không lý do.
Hơn nữa trên mặt hắn còn hiện ra màu xám xịt rất mất tự nhiên, con mắt trợn trắng giống như không thể tin mình sẽ có số mệnh như vậy, tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
“Có gì đó không ổn lắm, hắn mất đi phẫn nộ rồi!” Chúc Tai vuốt hai mắt nhắm lại cho thiếu niên này, đối với Thôn Hoả nhân mà nói, phẫn nộ không chỉ là một loại cảm xúc mà là một loại tinh thần đấu tranh vĩnh viễn không ngừng nghỉ, cho dù rơi vào tình cảnh phải chết cũng không có vẻ mặt này.