Chương 145: Xoay Người Bỏ Chạy - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 145: Xoay Người Bỏ Chạy
Tiền Duyên Niên tức giận điên cuồng bước từng bước đến gần, gạch lát vỡ vụn ầm ầm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiền Dung Chỉ:
“Cái thứ đê tiện vong ơn phụ nghĩa ngươi!”
Lý Thanh Sơn đọc to rõ như thế thì đã không còn bất cứ đường cứu vãn nào nữa, bất cứ âm mưu quỷ kế gì cũng không còn tác dụng, cho dù gϊếŧ chết ba người Lý Thanh Sơn thì nhà họ Tiền cũng đã vào danh sách đen của Ưng Lang Vệ, trở thành đối tượng mà Ưng Lang Vệ phải gϊếŧ, nhà họ Tiền, đã đến bờ vực hủy diệt.
Mà tất cả chuyện này đều là do Tiền Dung Chỉ mà ông cực khổ nuôi dạy lớn lên làm ra, ông nghẹn ngào kêu:
“Ta cho ngươi tất cả mọi thứ!”
Tiền Dung Chỉ lại cười, cười vô cùng ngọt ngào:
“Gia gia, không phải ta đang báo ân sao?”
Sau đó nói với vài vị cao thủ Luyện Khí tầng hai còn ở lại bên trong:
“Chúng ta chỉ gϊếŧ chết huyết mạch họ Tiền, các ngươi bị Tiền Duyên Niên chèn ép nhiều năm như thế, bây giờ cũng muốn chôn cùng nhà họ Tiền sao?”
Trong năm người cao thủ Luyện Khí tầng hai kia, chỉ có một người coi như là huyết mạch trực hệ của Tiền Duyên Niên, vốn dĩ họ cũng đang tức giận nhìn Tiền Dung Chỉ, nhưng nghe được câu này lại hai mặt nhìn nhau.
Tiền Duyên Niên đang nổi điên không thể nào thả ba tên Ưng Lang Vệ rời đi, nhưng họ lại biết rất rõ ràng hậu quả của việc gϊếŧ chết Ưng Lang Vệ trước mặt người khác! Nếu ở lại đây thì thật sự sẽ bị nghi ngờ có dính líu đến tội danh đáng sợ này, trở thành phạm nhân bị thiên hạ đuổi bắt, không còn chỗ nương thân.
“Im ngay!”
Tiền Duyên Niên giận dữ ra tay, chân khí ngưng tụ thành lòng bàn tay phá không chộp thẳng vào Tiền Dung Chỉ.
Ánh sáng chói mắt chợt lóe, trường đao ra khỏi vỏ, như hổ gầm.
Liễu phong đao chắn ngang trước gương mặt tái nhợt của Tiền Dung Chỉ, bàn tay chân khí bị chém làm đôi lần lượt đập vào mặt đất và cột nhà. Mặt đất để lại một cái hố to, cột nhà hoàn toàn sụp đổ, ở giữa là Tiền Dung Chỉ mặt mày trắng bệch.
Lý Thanh Sơn cầm liễu phong đao, không thèm quay đầu mà nói với Tiền Dung Chỉ:
“Nói tiếp đi!”
Nữ nhân này mồm mép lanh lợi, còn có chút tác dụng.
Nhưng câu trả lời của Tiền Dung Chỉ lại là, xoay người bỏ chạy!
Lý Thanh Sơn ngẩng ra, đúng là đã đánh giá cao nữ nhân này rồi. Lại không ngờ mấy cao thủ Luyện Khí tầng hai của nhà họ Tiền cũng không hẹn mà cùng tông cửa sổ bỏ chạy, thậm chí đến cả cái tên có quan hệ huyết thống với Tiền Duyên Niên, coi như con ruột của ông ta cũng không ngoại lệ.
Chuyện này cũng không phải chỉ là do tác dụng của mấy lời nói của Tiền Dung Chỉ, càng là vì mấy năm nay dưới sự thống trị của Tiền Duyên Niên, cả gia tộc đều lục đυ.c nội bộ, không có chút đoàn kết nào, bình thường dựa vào thực lực và đan dược, vừa đấm vừa xoa còn có thể giữ vững. Nhưng một khi gặp phải nguy hiểm lớn thì lập tức vỡ tan thành năm bè bảy mảng.
Tiền Duyên Niên mặc kệ đám Lý Thanh Sơn, lại đánh ra một chưởng, một tên Luyện Khí sĩ tầng hai bị đập dính lên tường, xương cốt và nội tạng trong cơ thể đều vỡ vụ, nhìn Tiền Duyên Niên nói:
“Cha!”
Trong số những người này, hắn là đứa con ruột duy nhất của Tiền Duyên Niên.
Hai mắt Tiền Duyên Niên đỏ đậm nói:
“Kẻ phản bội đều phải chết!”
“Giao nơi này cho ngươi, ta đi đuổi gϊếŧ họ!”
Điêu Phi nói xong, không ngờ cũng chạy ra ngoài theo, hắn không có can đảm đối mặt với Luyện Khí sĩ tầng năm.
Bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, đại đường trở thành nơi nguy hiểm ai cũng đều muốn trốn tránh, chỉ còn lại hai người là Lý Thanh Sơn và Tiền Duyên Niên.
Lý Thanh Sơn lẩm bầm:
“Như vậy cũng tốt, tất cả chiến lợi phẩm đều là của một mình ta!”
Sau đó ngẩng đầu nói với Tiền Duyên Niên:
“Hôm nay là sinh nhật của ngươi, vậy ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.”
Tiền Duyên Niên bước từng bước đến trước mặt Lý Thanh Sơn, cơ thể gầy gò như một con khí như đột nhiên trở nên cao lớn, gần như muốn rũ xuống bóng râm bao trùm lấy Lý Thanh Sơn.
“Chết!”
Một trăm ba mươi hai năm trước, một đứa bé được sinh ra trong thành Cổ Phong, hắn xuất thân nghèo khó, ăn không đủ no, bị người khác sỉ nhục. Mãi đến có một ngày, một vị đạo sĩ đi ngang qua để mắt đến hắn, dẫn vào núi tu luyện cực khổ.
Ba mươi năm sau, hắn đã trở lại, cũng đã là một người trung niên tuổi gần nửa trăm, hắn tìm đến tận nhà, gϊếŧ chết những người cũng tuổi gần nửa trăm khi xưa từng khinh bỉ sỉ nhục hắn, sau đó thành lập ra nhà họ Tiền.
Hắn chưa từng có nữ nhân, cho nên hắn điên cuồng cưới vợ nạp thϊếp, biến tất cả nữ nhân mà hắn yêu thích thành thứ đồ chơi ở dưới thân hắn. Hắn không có một chỗ ở đàng quàng thì cướp đoạt đất đai của hương thân, xây dựng ra Tiền phủ của hiện tại. Hắn muốn đền bù lại tất cả những gì chưa từng hưởng thụ qua.
Gần một trăm năm qua đi, nhà họ Tiền trở thành đại gia tộc duy nhất trong thành Cổ Phong, năm đời ở chung, con cháu đời đời cũng hơn mấy trăm người, hắn muốn tiếp tục kéo dài huyết mạch quyền lực của bản thân.