Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1470 - Chương 1479: Không Đơn Giản

Chương 1479: Không Đơn Giản

“Bát Hoang Hỏa Long, lôi hỏa diệt thế!” Chúc Tai lạnh lùng nói, trụ khói màu đen do trăm ngàn ngọn núi lửa phun ra bỗng nhiên vặn vẹo hội tụ trên bầu trời Hỏa Dung sơn, hóa thành một con cự long khói đen dài vạn trượng, nó mở đôi mắt như dung nham ra, sừng trảo mọc ra, từng đạo lôi đình xuyên qua thân thể của nó đan xen vào nhau, tựa như sinh vật trong cơn ác mộng.

Cự thần hỏa diễm tung người nhảy lên, đạp lên trên lưng rồng, trong tay giơ cao trường mâu hỏa diễm, nghiêng nghiêng chỉ về phía mọi người trên bầu trời.

Một vầng mặt trời đỏ từ trên trời rơi xuống, chiếu khắp trời đất, hóa thành bối cảnh.

Ba người không động thì thôi, vừa động là long trời lở đất.

“Đến rồi!”Con ngươi của Lý Thanh Sơn đột nhiên co rụt lại, hắn từng tự mình thử qua uy lực của trường mâu hỏa diễm, mà hiện tại một tôn cự thần hỏa diễm này còn mạnh hơn lúc đó không chỉ gấp đôi, một mâu này sẽ có uy lực cỡ nào đây.

Hơn nữa, thời cơ xuất kích của họ vô cùng khéo léo, lũ lụt cuồn cuộn đang sắp công phá bên ngoài đại trận thủ sơn, ba vị Giao Nhân Vương đều dốc hết sức ứng phó phá trận, hoàn toàn không rút ra tay để công kích cự thần hỏa diễm, hơn nữa cũng không thể nào rút tay, nếu không để cho đại trận này vững chắc lại, lại chống đỡ thêm một thời gian ngắn nữa, trận chiến này càng không có khả năng chiến thắng.

Nói cách khác, giờ phút này chỉ có năm người Lý Thanh Sơn, Cộng Uyên, Diệp Đoạn Hải, Nam Hải Thần Ni, Kê Trường Phong mới có thể đối kháng với cự thần hỏa diễm mà thôi.

Mà Kê Trường Phong vì đối kháng với phi hỏa lưu tinh đã sức cùng lực sức, Nam Hải Thần Ni dẫn theo Tiểu An đi canh canh giữ ở phía sau chiến trận xa xa, không ai xác định được nàng sẽ xuất được bao nhiêu lực, hay là thấy tình thế không ổn rồi trực tiếp rời đi.

Mà vấn đề là cái họ phải đối phó không chỉ là cự thần hỏa diễm mà còn con Bát Hoang Hỏa Long cả người quấn quanh tia chớp, phun ra hỏa diễm cũng không phải dễ đối phó.

Một vòng ánh mặt trời đỏ từ từ áp chế, nhìn có vẻ chậm nhưng thực sự rất nhanh, lấy thế hủy diệt hết thảy, rơi về phía chiến trận của giao nhân lại không có ai ngăn cản một kích này, kết cục chính là cả đoàn bị diệt ngay lập tức.

Tám vị cường giả tuyệt thế liên thủ tạo ra một trận gió bão lớn kéo qua, lúc chính thức giao phong với Thôn Hỏa nhân lại rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, chỉ e là không ai nghĩ đến điều này.

Trong trái tim của cự thần hỏa diễm, Chúc Diễm mang theo mối hận khắc cốt ghi tâm, chăm chú nhìn Lý Thanh Sơn bên cạnh Cộng Uyên, thù hận đối với hắn ta thậm chí còn sâu hơn với Cộng Uyên.

Nếu không phải hắn ta gây khó dễ từ bên trong, họ đã đánh chết Cộng Uyên hai lần rồi, sao có thể rơi vào tình trạng đến mức này chứ, rõ ràng chỉ là một phế vật thậm chí còn chưa vượt qua Thiên Kiếp lần ba!Cự thần hỏa diễm ra sức ném một cái, trường mâu hỏa diễm xẹt qua bầu trời, đảo ngược về phía chân trời.

Lý Thanh Sơn nắm chặt tay Cộng Uyên, Cộng Uyên cũng đã lấy ra Thâm Uyên chi tâm ra, thúc giục lực Quy Khư, chuẩn bị liên thủ chống lại kẻ địch.

Nhưng trong nháy mắt, cảm giác nguy hiểm trong lòng bỗng nhiên buông lỏng xuống.

Một luồng xích quang lướt qua đỉnh đầu họ, mục tiêu của trường mâu hỏa diễm lại không phải là họ mà là ra sức vung về phía Phi Liêm kỳ đang tung bay, nhắm vào Kê Trường Phong đang ngăn cản Xích Nhật rơi xuống.

Tổn thương mười ngón tay không bằng đứt một ngón tay!Chúc Diễm hiểu rất rõ đạo lý này, lúc trước ngay cả Thái Dương Thần Mang cũng không thể đánh chết Lý Thanh Sơn, uy lực của trường mâu hỏa diễm vẫn còn kém một chút, càng không chắc chắn, cho nên dời mục tiêu nhắm vào Kê Trường Phong đang suy yếu nhất.

Trong lòng Kê Trường Phong kinh sợ, cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có tràn ngập tâm điền, còn sâu sắc mãnh liệt hơn lúc ở Cự Hạm đảo.

Trường mâu nhắm thẳng vào hắn, giống như từ một đại tu sĩ cao cao tại thượng biến thành một con mồi trong rừng, ngay cả khống chế gió bão cũng không thể bỏ chạy.

“Đoạn Hải phân cương!”Một luồng kiếm quang cực kỳ huy hoàng đột nhiên chiếu rọi trời đất, chèn ép hoàn toàn lôi quang và hỏa quang tựa như chia bầu trời làm hai nửa, đồng thời cắt đứt quỹ tích của trường mâu hỏa diễm.

Cuối cùng Diệp Đoạn Hải cũng ra tay, đại giáp tung bay theo gió, cầm Phân Hải kiếm ở trong tay, dài chừng bốn thước, không lộ mũi nhọn, chỉ nhìn vào kiếm này tuyệt đối không thể nào tưởng tượng nó có thể phát ra kiếm quang như vậy.

Đại kiếm tu thật sự quá khủng bố, Lý Thanh Sơn cũng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu lúc trước hắn thật sự trở mặt thì không biết sẽ có kết quả thế nào.

Nhưng điều kỳ quái chính là trường mâu hỏa diễm tiếp tục bay về phía Kê Trường Phong nhưng không còn ai để ý đến hắn, Kê Trường Phong cưỡi gió nhẹ nhàng xoay người tránh đi một mâu này.

Trường mâu hỏa diễm lại bay ra mười dặm mới đột nhiên đứt gãy, nổ tung thành một đám lửa hừng hực.

Một kiếm kia của Diệp Đoạn Hải đã cắt đứt kỳ khí cơ tập trung, một khi mất đi liên kết với cự thần hỏa diễm chỉ còn lại là một đồ vật có hình dạng, đối với một đại tu sĩ nổi danh về tốc độ như Kê Trường Phong thì hoàn toàn không tạo nên bất kỳ uy hiếp gì.

Bình Luận (0)
Comment