Hoả diễm trên người cự thần hỏa diễm không hề giảm chút nào nhưng lại không còn quyết tâm tự bạo, trên mặt méo mó, ý chí điên cuồng bỗng nhiên rất giảm bớt, xuất hiện một sự đấu tranh mơ màng.
Chúc Diễm chỉ cảm thấy sát ý trong lòng biến mất, ngược lại nảy sinh lòng từ bi cực kỳ quái dị, sám hối chuyện ác mà cả đời đã làm ra, giờ này khắc này, ngay cả một con chim hắn cũng không nỡ xuống tay sát hại, huống chi là nhiều sinh linh như vậy.
Nhân cơ hội này, Lý Thanh Sơn và Cộng Uyên lui ra xa, ba vị Giao Nhân Vương cũng kéo dài khoảng cách với cự thần hỏa diễm, đồng thời hạ lệnh cho các giao nhân tản ra, sau đó mỗi người thi triển thủ đoạn, ba ngàn kiếm quang, phong tức long quyển, bão tuyết màu đen, nước lũ cuồn cuộn rít gào mà đến.
Cự thần hỏa diễm đang ở thế tiến lên thì chợt dừng lại, bị đánh từng bước lui về phía sau, hỏa diễm trên người bắn tung tóe, phát ra từng tiếng gầm gừ không cam lòng, Thần và Phật giao chiến trong lòng, Thần tính cuồng bạo không ngừng đấu tranh với Phật tính giữ giới nhân từ.
Mất đi tám trăm dặm biển lửa chống đỡ, thân hình nhanh chóng nhỏ đi, ngay cả khuôn mặt cũng mơ hồ.
“Vạn Kiếm quy nhất!” Tay Diệp Đoạn Hải kết kiếm quyết, ba ngàn kiếm quang hợp thành một thanh kiếm lớn huy hoàng, xẹt qua chân phải của cự thần hỏa diễm.
Cự thần hỏa diễm ầm ầm quỳ xuống, sự tức giận điên cuồng và lòng căm hận cuối cùng cũng phá tan xiềng xích vô hình trong tâm linh.
Tăng y vỡ vụn, lửa lại bùng cháy trở lại, niệm châu rải rác.
Trong lòng Chúc Diễm biết lại là thủ đoạn của Nam Hải Thần Ni gây ra, hắn gầm thét: “Lão tặc ni!”“Sư thái uy vũ!” Lý Thanh Sơn tán thưởng, tuy là không phải trực tiếp công kích kẻ địch nhưng hiệu quả này thật sự quá đáng khen, đặc biệt là ở loại chiến tranh quy mô lớn thế này, quả thực còn cường hãn hơn một đại kiếm tu.
Thân hình Nam Hải Thần Ni chấn động, sắc mặt trắng bệch, nàng bị một ít phản phệ, chỉ lấy một viên thuốc ra và nuốt vào, cũng bỏ qua sự thù hận và ngưỡng mộ này, chắp hai tay lại đọc một tiếng “A Di Đà Phật” rồi lại giới thiệu với Tiểu An ở bên cạnh:“Nếu nói Giới pháp là căn nguyên của Luật Tông, vậy thì Giới thể chính là chủ thể.
Trong quá trình thụ giới và cầm giới, đón nhận pháp thể từ tâm, phòng trái ngăn ác, theo đuổi những việc thiện, chớ làm những việc ác, có thể bảo vệ bản thân không bị tà niệm xâm phạm lại có thể phổ độ chúng sinh, khiến cho những ác đồ tàn bạo lạc đường biết quay đầu, quy y ngã Phật.
Đáng tiếc vị Thôn Hỏa nhân vương này, sự căm thù và bạo ngược trong lòng quá mạnh, ta cũng không độ được hắn, đáng tiếc, đáng tiếc, nếu không ta sẽ cầu xin nữ vương bệ hạ ra lệnh, tha cho hắn một mạng, dù sao oan oan tương báo đến lúc nào chứ!”Nếu nói “Giới pháp” là vạn pháp bất xâm, như vậy “Giới thể” chính là làm cho tà niệm không sinh ra, thậm chí cưỡng ép cảm hóa khiến cho nó quy y ngã Phật.
Mọi người nghe xong, trong lòng đều rét lạnh, người trong Phật môn này chính là độc nha!“Nếu đạo hữu thật sự có thể làm được, ta tha cho hắn một mạng thì thế nào chứ?” Cộng Uyên nói, lại liếc Lý Thanh Sơn, vị bên cạnh này cũng coi như là nửa đệ tử Phật môn, chẳng trách lại tàn nhẫn như vậy!“Đệ tử nhớ kỹ.
” Tiểu An nói.
“Lúc trước, quá trình ngươi quy y thụ giới quá mức tùy ý nên trở thành hình thức, đây cũng là nhược điểm lớn nhất của Thiền tông, một lòng truy tìm minh tâm kiến tính, coi giới luật vật ngoài thân để bài xích, uống rượu ăn thịt, thậm chí hủy Phật phỉ báng pháp, nhưng ngoại trừ số ít cao tăng có trí tuệ cao thâm ra thì có mấy người có thể minh ra chân lý trong đó.
Nếu có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi thụ giới một lần nữa.
”Nam Hải thần ni lắc đầu, thuận tiện chỉ trích Thiền tông vài câu, lại dẫn theo Tiểu An lui về phía sau mười dặm.
Tuy là nàng vẫn luôn tự do ở ngoài chiến trường, có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào, vả lại từ đầu đến cuối chỉ ra tay hai lần nhưng không ai dám khinh thường nàng, ngược lại cảm thấy như vậy là chuyện đương nhiên, tất cả hai lần nàng ra tay đều có tác dụng mang tính quyết định, làm cho người đời kiến thức được sự lợi hại của Luật Tông.
Gió bão đi về phía bắc, trong cuồng phong bão táp, cự thần hỏa diễm xông vào chiến trận của giao nhân đại khai sát giới, trường mâu vung lên, mấy trăm giao nhân lập tức hóa thành tro tàn, cuối cùng có thể thoải mái giết chóc một hồi.
Vào thời điểm này ai cũng không dám tới gần cự thần hỏa diễm, sợ sẽ chết cùng hắn, chỉ có thể tiến hành công kích từ xa.
Nếu không phải “mỗ mỗ” rút lui đồng thời hạ lệnh cho các chiến sĩ giao nhân tản ra thì gần như toàn quân sẽ bị diệt, bị tàn sát sạch sẽ.
“Một người liều mạng vạn phu khó ngăn cản”, lời này ở tu hành đạo cũng hay áp dụng.
Nhưng liều mạng không thể lâu dài, trong chốc lát, thân hình cự thần hỏa diễm nhỏ hơn gần trăm trượng.
Thế công của đám người Lý Thanh Sơn, người nào mà chả có uy lực phá núi ngăn nước, không có Chúc Phần và Chúc Tai trợ giúp, không có tám trăm dặm Hỏa Dung chống đỡ, chỉ một mình Chúc Diễm thì có thể chịu đựng được bao lâu, mà trận gió bão lớn này càng thêm họa vô đơn chí.