“Chúc Diễm, lúc ngươi tàn sát Cự Hạm đảo ta, ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay sao!” Kê Trường Phong phun ra một ngụm máu tươi, không tiếc hao tổn đạo hạnh, dùng Phi Liêm kỳ tung bay phấp phới, cuồng phong gào thét xoay quanh, bóc tách xé rách hỏa diễm, thoả sức báo thù.
Cự thần vừa rồi còn lừng lẫy không gì sánh bằng lại biến thành con thú bị nhốt trong bão táp.
“Đi chết đi!” Cự thần hỏa diễm ra sức ném trường mâu hỏa diễm ra, ở giữa không trung đã bị một nhát kiếm của Diệp Đoạn Hải chém đứt.
Lý Thanh Sơn nhìn thấy cũng cảm thấy một loại bi tráng, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, chiến tranh diễn biến đến bây giờ, mấy ngàn chiến sĩ giao nhân đã chết hơn phân nửa, mà Thôn Hỏa nhân thì ngoại trừ số ít hao hết lực lượng mà chết, còn lại tất cả đều lui về chủ phong Hỏa Dung sơn.
Mà điều khiến hắn cảm thán nhất thật ra không phải vì bản thân bị sỉ nhục bị đuổi giết, cũng không phải vì thương vong của giao nhân và Thôn Hỏa nhân, càng không phải Kê Trường Phong canh cánh trong lòng thảm họa diệt môn, mà là không có bất kỳ người nào chú ý, hơn mười vạn phàm nhân ở Cự Hạm đảo đã hóa thành tro tàn trong ngọn lửa bùng cháy.
Giống như Cộng Uyên từng khinh thường, hắn vẫn không thể hoàn toàn thoát ly khỏi cảnh giới của một phàm nhân, ít nhất Chúc Diễm ngươi còn có thể có một cái chết bi tráng, làm chó cùng rứt giậu mà không phải chết đi giống như cỏ dại.
Trên tinh thần tôn trọng một người chiến sĩ, hắn sẽ dốc hết toàn lực đánh chết Chúc Diễm tại đây!“Viêm Vương, không cần luyến chiến, nhìn phía nam đi, bão tố nổi lên rồi, nhanh chóng lui về chủ phong đi!”Chúc Phần vội vàng truyền niệm nói, Chúc Diễm hồi phục bình tĩnh, giương mắt nhìn về phía nam, trong thiên địa xuất hiện một phiến ánh sáng chói mắt, trụ kim quang màu trắng bao phủ phạm vi mấy trăm dặm đang nhanh chóng di chuyển về phía Hỏa Dung sơn.
Vì để phát huy tối đa uy lực của cơn bão này, dưới sự khống chế cẩn thận của Kê Trường Phong một đường áp thẳng về phía Hỏa Dung sơn.
Nhưng cũng có nghĩa là, mắt gió bão vừa vặn đi ngang qua Hỏa Dung sơn, tuy là tới không lâu sẽ đi qua nhưng sẽ hình thành một mảnh không có gió cũng chẳng có mưa ở chủ phong Hỏa Dung sơn, chỉ cần có thể nắm chắc cơ hội đó là có thể chuyển bại thành thắng, hiện tại vẫn chưa phải là bước đường cùng!Chúc Diễm khinh bỉ quét qua mọi người: “Với quyết tâm như thế mà cũng muốn giết Chúc Diễm ta!”Hắn xoay người bay về phía chủ phong Hỏa Dung sơn.
“Vạn Độc, giữ chặt hắn!”Lý Thanh Sơn hạ lệnh nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đại danh Vạn Độc lão tổ ai mà chưa từng nghe qua chứ, hắn sẽ tới giúp đỡ đã làm cho họ chấn động lắm rồi, với sự cẩn thận tiếc mệnh của hắn, sao có thể mạo hiểm tính mạng đi ngăn cản Chúc Diễm đây?Nhưng điều khiến tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, Vạn Độc lão tổ lại thật sự nhảy lên, hóa thành Nhiếp Độc Quỷ Vương và ngăn ở trước mặt Chúc Diễm.
Lý Thanh Sơn nói: “Ngươi muốn chúng ta chết cùng, ta sẽ cho ngươi cơ hội cùng đi vào chỗ chết, đến đi, để ta xem quyết tâm của ngươi!”Ánh mắt Cộng Uyên quái lạ nhìn chằm chằm hắn, hắn quay đầu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ thật sự muốn hắn lui về chủ phong? Chờ công phá pháp trận, chúng ta còn lại bao nhiêu lực lượng, họ còn bao nhiêu lực lượng?”Cộng Uyên hơi nhíu mày, từ lúc khai chiến đến bây giờ, tuy là cường giả bên phe họ không có ai ngã xuống, nhưng tình hình lại không lạc quan mấy, Kê Trường Phong đã hết sức lực tái chiến, vị đại kiếm tu Diệp Đoạn Hải chỉ e không am hiểu nhất chính là chiến đấu lâu dài, ba vị Giao Nhân Vương vì khống chế đại hồng thủy để công đánh đại trận thủ sơn cũng đã dốc hết toàn bộ sức lực, ngay cả một trận làm phép vừa rồi cũng có chút miễn cưỡng.
Ngay cả nàng và Lý Thanh Sơn cũng đều hao hết tâm lực trong quá trình liên thủ chống lại cự thần hỏa diễm và Bát Hoang Hỏa Long, dựa vào song tu huyền diệu cùng với Thâm Uyên chi tâm cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ lực Quy Khư mới chịu đựng được đến bây giờ.
Chiến trận của giao nhân đã bị phá, lực phòng ngự của chủ phong Hỏa Dung sơn tuyệt đối không dễ phá, nếu để cho ba người Chúc Diễm ung dung khôi phục, liên thủ tiến hành phản công lần nữa, tình huống sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Mới vừa rồi mình lại cảm thấy đại cục đã định, quả thực quá ngây thơ.
“Ngươi nói nên làm sao bây giờ?”“Đã đến nước này, nếu không muốn mạo hiểm một chút thì quá coi thường đối thủ rồi.
” Lý Thanh Sơn cười một tiếng, ôm chặt vòng eo Cộng Uyên rồi phi thân về phía Chúc Diễm.
“Được rồi, ta tin ngươi!” Cộng Uyên bất lực lắc đầu, khóe miệng nhếch lên ý cười, bất chấp tâm thần mệt mỏi, toàn lực thúc giục Thâm Uyên chi tâm, lực Quy Khư lại bành trướng lần nữa, ở giữa không trung hóa thành một đầu linh quy màu đen, hung hăng đụng vào lưng cự thần hỏa diễm.
Chúc Phần vội vàng chạy tới trợ giúp, kiếm quang chợt lóe, chặn hắn lại, đối mặt với biểu cảm tức giận điên cuồng của Chúc Phần, Diệp Đoạn Hải lạnh nhạt nói:“Sao thế, ngươi cũng muốn tự bạo hay sao?”Ánh mắt giao nhau, tia lửa bắn tung tóe, hai người lại giao đấu cùng một chỗ, nhưng lúc này, Diệp Đoạn Hải lại thật sự rơi vào thế hạ phong, tự nhiên chứng minh Lý Thanh Sơn nói không sai.