“Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”Chúc Diễm gào thét tựa như phát điên, như thế lại càng khiến tốc độ độc tố lan tràn nhanh hơn.
Hắn đang muốn xông lên thì lại bị Chúc Phần và Chúc Tai cản lại gắt gao, quát lên:“Diễm vương, đừng để bị lừa!”Ở trong trạng thái này thì họ đã không thể truy đuổi bất cứ ai, muốn đồng quy vu tận thì cũng không được, ngược lại còn khiến độc tố lan ra nhanh hơn.
“Lý Thanh Sơn! Dã Nhân vương! Mối hận diệt tộc, chắc chắn sẽ trả, chắc chắn ngươi sẽ chết vì bị lửa thiêu thân, vĩnh viễn không được siêu sinh!”Chúc Phần buông lời nguyền rủa ác độc nhất.
Lý Thanh Sơn nói:“Chết vì lửa là số mệnh của ta, giống như chết vì độc là số mệnh của Thôn Hỏa nhân các ngươi.
Sao nào, chuẩn bị chạy trốn sao?”Đúng là Chúc Phần đang chuẩn bị bỏ chạy, trước mắt vẫn chưa phải đường cùng, chỉ cần chạy vào trong dung nham, mượn địa hỏa để áp chế độc tố thì vẫn có rất nhiều cơ hội sống.
Cùng lúc đó, cách đấy ngàn dặm, chỉ thấy Ngân Long vương lơ lửng trên tầng mây.
Trong căn phòng màu trắng bạc, Bắc Việt Vương lẩm bẩm:“Ngươi nói xem, nếu như ta giết Lý Thanh Sơn thì ba người này có hoàn toàn đầu quân cho ta hay không?”“Không biết.
”Trên bàn được đặt một chậu cây đa nho nhỏ, chỉ nghe nó nói như vậy.
“Tại sao?”Hình như Bắc Việt Vương nóng lòng muốn thử, muốn chứng minh mình giết được Lý Thanh Sơn, mà không chỉ mỗi Lý Thanh Sơn, còn có cả Cộng Uyên và ba vị giao nhân vương, như vậy thì có thể thuận theo tình thế mà đánh tan vương đình giao nhân.
Mà sau khi Thôn Hỏa Nhân Vương mất đi tộc nhân thì cũng không phát triển lớn mạnh được nữa, mầm họa phía nam bị tiêu diệt hoàn toàn!“Sau khi mất đi tất cả tộc nhân thì ngươi còn có những thủ đoạn khác để khống chế ba ngươi kia sao?”“Không có.
”Bắc Việt Vương suy tư một lát, hắn dám giao Thần Hỏa lệnh cho Thôn Hỏa nhân cũng là việc đã được suy xét kỹ càng.
Mặc dù Thôn Hỏa nhân là chó không quen cho ăn, nhưng còn chưa phải chó điên, nếu không có niềm tin tuyệt đối thì sẽ không cắn lại, bằng không một khi hắn muốn công phá Hỏa Dung sơn thì chắc chắn đơn giản hơn nhiều so với đám người Lý Thanh Sơn.
Thậm chí không cần Ngân Long vương, những Thôn Hỏa nhân kia tương đương với con tin, hiện tại tất cả đều bị giết chết, tuy rằng hoàn tiêu tiêu diệt mầm họa Hỏa Dung sơn, nhưng cũng giúp ba người Chúc Phần không còn nỗi băn khoăn nào nữa.
“Hơn nữa, ngươi nghĩ tới kết quả khi không giết được Lý Thanh Sơn chưa?”Đại Dung Thụ Vương lại nói.
“Vậy cũng tốt! Thế thì ta sẽ tiếp tục tin tưởng đạo hữu một lần, thực ra ta cũng rất tò mò, đến cùng một tiểu tử như này sẽ có dáng dấp gì khi hoàn toàn trưởng thành.
”Bắc Việt Vương hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ giết Lý Thanh Sơn, nếu như chỉ có một Lý Thanh Sơn thì cũng thôi, còn có một vị Đại Dung Thụ Vương không bao giờ tính sai bảo đảm thì độ khó khi giết lập tức tăng lên gấp mười lần.
Nếu như miễn cưỡng vì đó, bất kể thành hay bại cũng đều có chỗ hại.
Mà một khi thất bại thì khả năng cao chính là tự rước thêm một kẻ địch khủng bố cho mình.
“Mỏi mắt mong chờ đi!”Đại Dung Thụ Vương ôn hòa nói.
“Đúng rồi, Thần Mộc Ngô Đồng còn sống không?”“Đương nhiên là còn.
”“Không phải ngươi muốn Thần Mộc Ngô Đồng sao? Ta cho ngươi!”Chúc Diễm bình tĩnh lại, nhưng không cam lòng mà phất Thần Hỏa lệnh lên chém về phía Thần Mộc Ngô Đồng một cái.
“Mẹ kiếp nhà ngươi!”Lý Thanh Sơn cũng thay đổi sắc mặt, hắn chịu trăm cay nghìn đắng chính là vì cây Thần Mộc Ngô Đồng này, lúc lệnh cho Vạn Độc lão tổ tự bạo thì điều lo lắng nhất cũng là sẽ phá hủy cây này.
Nhưng cũng may là Thần Mộc Ngô Đồng vô cùng cứng chắc, chỉ là tầng ánh sáng mà nó tỏa ra hơi mờ đi một chút, nhưng dính đòn tấn công ác ý thế này thì không biết sẽ như thế nào.
“Diễm vương, không thể!”Chúc Phần vội vã ngăn cản nhưng đã quá trễ.
Cheng!Tiếng sắt thép va chạm vang lên, Thần Mộc Ngô Đồng rung chuyển kịch liệt, ngàn vạn chiếc lá cây cùng đong đưa, trên thân cây có thêm một vết chém sâu, nhựa cây đỏ tươi như máu chảy xuống.
Trong phút chốc, một ý thức thâm thúy nào đó bừng tỉnh từ giấc ngủ ngàn thu.
Bỗng nhiên, một nam tử có vóc người cao gầy, mặc y phục hoa lệ với mái tóc dài xõa bên vai hiện ra bên dưới cây ngô đồng.
Hắn có một khuôn mặt mộc mạc và phong thái tao nhã, bỗng liếc nhìn vết thương trên cánh tay, cũng không tức giận mà hỏi Chúc Diễm:“Làm sao lại đến mức này?”Trong lòng Chúc Diễm khiếp sợ, còn chưa lên tiếng thì đã cảm thấy ngực đau đớn một hồi, cúi đầu thì thấy cánh tay thon dài trắng nõn của nam tử đâm thủng ngực mình rồi móc ra một trái tim đỏ rực hừng hực, một cảm giác trống rỗng mãnh liệt tràn ngập nội tâm:“Ngươi là…”“Tại sao phải khổ như vậy?”Nam tử tao nhã thở dài, trên người không có một chút sát khí nào, cánh tay chợt sinh ra rất nhiều sợi rễ rồi quấn một lớp quanh trái tim đỏ rực lửa.
Khí tức của Chúc Diễm nhanh chóng suy yếu, giờ cũng chẳng mạnh hơn Thôn Hỏa nhân bình thường là bao, khi mất đi sức mạnh áp chế thì độc tố bộc phát trong nháy mắt, chỉ thấy thân thể hắn ngã về phía sau, lúc rơi xuống đất thì đã thành một đống bùn nhão.