Lý Thanh Sơn chợt nhận ra mình đã tính sai một chuyện, Thần Mộc Ngô Đồng cũng không thuộc về Thôn Hỏa nhân tộc, bất ngờ là hắn cũng là một vị yêu vương, hơn nữa tu vi còn mạnh kinh người.
Vạn vật đều có linh hồn, hấp thụ linh khí thiên địa mà hóa thành yêu, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Mà Thần Mộc Ngô Đồng là yêu linh cùng thời với Phượng Hoàng, dù cho tốc độ tu hành của cây cối khá chậm nhưng tích lũy mấy vạn năm đạo hạnh thì yêu vương cũng không sánh được, chớ nói chi là một cây “thần mộc”, bản thân nó đã tương đương với linh thú dị thú, có sức mạnh vượt qua yêu vương bình thường.
Thôn Hỏa nhân tộc xếp tiểu hoa viên này vào thánh địa, ngay cả Thôn Hỏa nhân vương cũng không thể trèo lên tổ Phượng Hoàng ở trên cây, há lại không biết đường?Chỉ có điều tính tình Thần Mộc Ngô Đồng kiêu ngạo như vậy, không thích giao lưu với người ta như Đại Dung Thụ Vương, một lần nghỉ ngơi tĩnh tu cũng có thể lên tới hơn mấy trăm ngàn năm, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta có ảo giác rằng nó không có ý thức của riêng mình.
Năm xưa Phượng Hoàng bay đi, Thôn Hỏa nhân chiếm cứ Hỏa Dung sơn, Thần Mộc Ngô Đồng từng đặt ra ước pháp tam chương với họ, chỉ cần không phá hỏng thân thể, không ảnh hưởng đến tu hành, không leo lên tổ Phượng Hoàng thì không liên quan tới nhau.
Hắn mặc cho họ thành lập vương đình ở đây, dù cho tu hành ở bên dưới cây, kiếm vài quả ngô đồng ăn thì cũng không sao.
Chẳng qua chỉ có Chúc Phần lớn tuổi nhất biết khá rõ mấy việc này, ngay cả Chúc Tai cũng hơi mơ hồ, còn Chúc Diễm thì đã tu hành ở ngọn núi chính Hỏa Dung sơn gần ngàn năm mà chưa bao giờ thấy Thần Mộc Ngô Đồng có động tĩnh gì, nên trong lúc cho rằng nó là “thánh vật” thì vẫn vô thức coi nó như “vật chết”.
Lần này chịu nỗi khổ tai họa diệt tộc, hắn bị tức giận đến mức đầu óc choáng váng nên mới muốn chặt đổ Thần Mộc Ngô Đồng để Lý Thanh Sơn nhận kết quả giỏ tre múc nước, Thần Mộc Ngô Đồng này có thể chịu đựng được hắn sao?Chúc Phần vừa hận Chúc Diễm tự tìm đường chết, vừa thấy rất kỳ quái về sự tàn nhẫn của Thần Mộc Ngô Đồng, cố nén không ra tay, mất đi Nhân Hỏa lệnh của Chúc Diễm thì cơ hội chạy trốn của họ lại giảm một nửa.
Nếu như trở mặt thành địch với Thần Mộc Ngô Đồng thì chắc chắn phải chết, không còn hy vọng báo thù.
Lúc này hắn nói với Chúc Tai:“Chúng ta đi!”Hai người Chúc Phần bỗng hóa thành hai luồng sáng màu đỏ rồi nhảy vào trong hồ núi lửa, ẩn nấp sâu trong địa hỏa.
Nam tử tao nhã biến ảo từ Thần Mộc Ngô Đồng cũng không ngăn cản hai người Chúc Phần, thậm chí cũng ngoảnh mặt làm ngơ với ánh mắt tức giận như nhìn kẻ thù.
Ngược lại hắn đưa mắt nhìn về phía Lý Thanh Sơn, loáng thoáng cảm nhận được một chút thân thiết nên không khỏi cảm thấy kỳ quái, vậy là lại nhìn chăm chú thêm lần nữa.
Lý Thanh Sơn vung đôi cánh không chút do dự, lao xuống đuổi sát.
Nam tử tao nhã “ồ” một kính đầy kinh ngạc, vì đôi cánh kia không chỉ thân thiết thôi đâu, mà nó còn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn:“Đợi đã…”Lý Thanh Sơn sượt qua người hắn, căn bản không rảnh để lập quan hệ với Thần Mộc Ngô Đồng này, hiếm có cơ hội tốt như vậy nên nhất định phải giết chết Chúc Phần và Chúc Tai ở đây, để tránh hậu họa về sau.
Xuyên qua nước hồ sôi trào, đâm thẳng đầu vào trong dung nham địa hỏa nóng rực, một thế giới đỏ rực lửa tràn ngập tầm mắt, ánh mắt hắn bỗng khựng lại, khóa chặt khí tức của Chúc Phần và Chúc Tai.
“Phần vương, hắn đuổi theo, có muốn…”Khuôn mặt Chúc Tai đầy vẻ hung ác, ra hiệu bằng động tác tay “giết”.
“Độc trong người chúng ta đã ăn sâu, không thể dây dưa với hắn, lại xuống sâu phía dưới nữa đi!”Chúc Phần vừa nói vừa ẩn náu xuống nơi sâu hơn trong địa hỏa, Chúc Tai cũng chỉ đành từ bỏ ý định này.
Vừa hay Lý Thanh Sơn cũng không muốn giao đấu trực tiếp với họ, bằng không thì rất có thể sẽ bị đồng quy vu tận.
Điểm then chốt trong việc thợ săn đuổi bắt con mồi bị thương đó là “đuổi”, để con mồi không thể nghỉ ngơi, không thể khôi phục, vết thương chảy máu không ngừng, mãi đến tận khi cạn kiệt sức lực.
Hiện tại hắn đang đóng vai một thợ săn như vậy, tuyệt đối không cho hai người kia cơ hội nghỉ ngơi để áp chế và loại bỏ độc tố trong người, nhất định phải đuổi đến khi họ chết vì độc vì độc tố bộc phát.
Trong biển dung nhan cuồng bạo này, họ một bên thì đuổi thì một bên thì chạy, không ngừng lặn sâu xuống.
Khi ở trong hải uyên thì còn phải chịu áp lực nước khổng lồ, huống chi là dung nham phiền toái, mỗi khi chìm sâu thêm một trượng thì áp lực đều tăng gấp bội.
Dần dần, trên người Lý Thanh Sơn cũng bắt đầu xuất hiện vết bỏng diện rộng, dù cho hắn có một phần huyết thống Phượng Hoàng thì cũng khó mà ngăn chặn sự ăn mòn của độc hỏa, liệt hỏa đốt người, đau đớn khôn kể.
Tuy nhiên ánh mắt của hắn cũng không có chút do dự nào, bởi vì hắn tin rằng đám Chúc Phần cũng không dễ chịu gì.
“Phần vương, hắn vẫn còn ở phía sau, hắn muốn chúng ta phải chết!”Môi Chúc Tai đã tái xanh, nghiến răng nghiến lợi mà nói, trên người cũng có những vết thương như Lý Thanh Sơn, dù cho là hỏa linh trời sinh thì sức chịu đựng cũng có giới hạn.
Hơn nữa bây giờ mà ngừng lại thì nàng cũng không có cơ hội loại bỏ độc tố, chỉ nhờ vào môi trường địa hỏa dung nham mà tiến hành áp chế.