Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1484 - Chương 1493: Đuổi Tận Giết Tuyệt

Chương 1493: Đuổi Tận Giết Tuyệt

“Lại xuống phía dưới, để ta xem hắn có thể theo tới khi nào!”Chúc Phần cả giận nói.

Lý Thanh Sơn đuổi tận giết tuyệt không chịu buông tha, dù cho da dẻ bị đốt cháy khét, máu thịt bị nướng chín, hai mắt cũng chỉ còn lại hai chỗ trống hõm xuống, ý thức cũng trở nên mơ hồ thì cũng không chịu từ bỏ.

Không biết qua bao lâu, thế giới dường như biến mất rồi, chỉ còn lại hai người đang bỏ trốn và một kẻ truy đuổi bôn ba đầy gian nan trong biển dung nham, tốc độ của họ đã giảm xuống đến mức tương đương với phàm nhân, quả thực như là nhích từng bước về phía trước.

Đây không đơn giản chỉ là do áp lực nặng nề của địa hỏa dung nham, mà chủ yếu là vì sự ảnh hưởng của Nguyên Từ, không thể thi triển bất cứ pháp thuật gì, ngay cả thiên phú thần thông cũng mất đi tác dụng, chỉ có thể chống đỡ dựa vào ý chí và thể phách.

Nguồn sức mạnh vô hình kia dường như khiến cả linh hồn của họ tan rã!“Phần vương.

Ta không chống đỡ nổi nữa.

Ngươi đi đi!”Chúc Tai dừng lại, cảm giác thân thể đã đến ranh giới vụn vỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dung nham áp chế vỡ vụn, bị Nguyên Từ phân rã, bị kích độc cắn nuốt.

“Không được chịu thua.

chúng ta phải sống sót.

phải báo thù!”Tình hình bên Chúc Phần cũng chỉ khá hơn một xíu, ngay cả truyền âm cũng trở nên đứt quãng, cực kỳ suy yếu.

“Tiểu tử kia.

thật sự không tầm thường.

Lúc.

ngươi báo thù.

nhất định phải cẩn thận.

chỉ cần một mình ngươi.

Thôn Hỏa nhân.

sẽ không diệt vong!”Chúc Tai gắng gượng giao Địa Hỏa lệnh cho Chúc Phần:“Đi mau.

ta đi.

ngăn cản hắn!”trong lòng Chúc Phần căm hận như điên, tóm chặt lấy Địa Hỏa lệnh, rời đi đầy kiên quyết đến đâu cũng không quay lại.

Nếu như hắn không thể loại bỏ độc tố nhanh chóng thì Thôn Hỏa nhân thật sự sẽ diệt vong.

Lý Thanh Sơn cũng dừng lại, đối đầu với Chúc Tai ở xa xa, một lát sau hắn bỗng xoay người, dốc toàn lực đi lên phía trên.

Chúc Tai vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích tựa như một bức tượng điêu khắc ngưng kết ở trong biển dung nham này.

Ở một nơi xa xôi, một bong bóng đất vỡ nát, sự rung chuyển truyền đến nơi này đã không còn là gợn sóng yếu ớt.

Thân thể nàng yên lặng nát tan, chỉ còn dư lại một trái tim, hỏa diễm và Nguyên Từ loại bỏ sạch độc tố, khiến trái tim lại trở nên đỏ như lửa rồi hòa tan ở trong biển lửa này.

Hỏa Dung sơn sau trận đại chiến bỗng yên bình trở lại, sau khi bão táp qua đi để lại một bầu trời quang đãng xanh thẳm, trong suốt đến mức người ta không thể tin nổi.

Mấy người Cộng Uyên tụ lại ở ngọn núi chính Hỏa Dung sơn, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bỗng chốc không thể nói nên lời.

Tuy họ đều biết rằng chiến tranh thảm thiết, nhưng chỉ sau khi tự mình trải qua thì mới thật sự hiểu.

Tu vi của họ đều là sự tồn tại đứng ở đỉnh Cửu Châu, nhưng rơi vào trong trận chiến như vậy mà gần như còn không thể bảo toàn tính mạng, vào giờ phút này, họ đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.

“So sánh với nhau thì cuộc chiến giữa Nam Hải Kiếm Các và Vạn Độc giáo thật sự chỉ được coi là trò đùa của hài tử.

”Diệp Đoạn Hải hơi cảm khái trong lòng, hắn không thể không suy xét lần nữa về việc có bước lên chiến xa của Bắc Việt Vương hay không, một khi hai châu khai chiến thì hiển nhiên quy mô chiến tranh còn to lớn hơn.

“Sư phụ.

”Vu Vô Phong chạy tới, thi lễ một cái với Diệp Đoạn Hải, y phục của hắn đã bị chạy sém, Bạch Hồng kiếm trong tay cũng bị hòa tan méo mó!“Không có chuyện gì là được!”Hiếm khi thấy Diệp Đoạn Hải lộ ra một nụ cười.

“Nhờ có sư phụ gieo Phân hải kiếm khí xuống nên đệ tử mới có thể bảo toàn tính mạng, đáng tiếc Bạch Hồng kiếm đã bị phá hủy.

”Vu Vô Phong tiếc nuối nói, hiện tại nhớ đến mà lòng vẫn còn sự hãi.

Họ công đánh ngọn núi chính Hỏa Dung sơn từ phía bắc, gặp phải đại trận phản kích một lần, cũng chỉ có một lần duy nhất đó, nó ẩn chứa sự tùy ý vội vã, tựa như quét sạch những con thiêu thân hình người dám tới quấy nhiễu.

Nhưng cũng chính lần phản kích đó đã khiến sáu trong mười đại động chủ bỏ mạng, tất cả đều hóa thành tro tàn trong nháy mắt, đừng nói chạy trốn, ngay cả cơ hội phản ứng cũng gần như không có.

Trận pháp trên ngọn núi chính Hỏa Dung sơn vốn có cả tính công lẫn thủ, hơn nữa lực công kích vô cùng mạnh, chỉ có điều khi đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ từ ba vị giao nhân vương thì cũng không thì nó cũng không dám phân tán sức mạnh, nên chỉ đành giữ nguyên phòng thủ.

Nhưng chặn giết những động chủ này thì lại khá dễ dàng, chẳng qua hiển nhiên là họ cũng không có quá nhiều hứng thú đối với việc giết ba vị Thôn Hỏa nhân vương, đuổi đi là coi như xong, tinh lực thì vẫn đặt ở chiến trường chính diện.

Nếu như có thêm một hai lần phản kích nữa thì tất cả mười vị động chủ đều ngã xuống ở đây rồi.

“Chỉ cần có ngươi ở đây thì có thể luyện lại kiếm, đi tĩnh tọa loại bỏ độc tố đi, không được để lại mầm họa quá lớn.

”“Vâng, Vô Phong xin cáo lui!”Vu Vô Phong khom người xin cáo lui, không khỏi liếc mắt nhìn về phía miệng núi lửa một cái, cũng chỉ thấy nam tử tao nhã trầm tư không nói gì bên dưới Thần Mộc Ngô Đồng, còn có tấm Nhân Hỏa lệnh mà hắn cầm trong tay thưởng thức.

Bình Luận (0)
Comment