Đám người Cộng Uyên vốn nên lập tức chạy về Nam Hải, sở dĩ họ còn đứng lại ở đây là vì đang đợi Lý Thanh Sơn trở về.
Nếu như không có hắn thì trận chiến này khó mà thắng được, không cần nói thêm gì về sức mạnh của bản thân hắn nữa.
Diệp Đoạn Hải và Vạn Độc lão tổ đều vì hắn mà đến, Nam Hải Thần Ni ra tay cũng chủ yếu vì sự ưu ái đối với Tiểu An, không có ba vị đại tu sĩ này cứu viện thì đến Hỏa Dung sơn chính là chịu chết.
Bây giờ đại chiến kết thúc, tất nhiên không thể đi thẳng một mạch được.
Vẻ mặt Kê Trường Phong sảng khoái vì báo được thù lớn, lại có chút lo lắng:“Dã Nhân vương sẽ không gặp chuyện gì đâu nhỉ!”“Yên tâm đi, mạng hắn rất dai.
”Cộng Uyên nhìn chăm chú không chớp mắt vào bên dưới hồ núi lửa sôi trào, nhưng khóe mắt không thể tránh được mà rơi vào trên Thần Mộc Ngô Đồng, nàng cũng từng có lúc nghĩ đến việc công phá Hỏa Dung sơn, chặt đi Ngô Đồng Thần Mộc.
Hiện tại nàng rất vui mừng, cũng may là Thần Mộc Ngô Đồng không đứng về phía Thôn Hỏa nhân, bằng không lần này thật sự có nguy cơ toàn quân bị diệt.
Không phải nàng sơ sẩy bất cẩn, thực sự là cảm giác tồn tại của Thần Mộc Ngô Đồng này quá thấp, bảy mươi hai đạo yêu vương năm xưa đều không nói đến chuyện này.
Tựa như hắn đang hết sức chuyên tâm làm một cái cây, một cái cây không có linh căn ý thức của riêng mình, chỉ đảm đương nhiệm vụ làm một cái tổ của Phượng Hoàng.
Vì sự mạnh mẽ và tàn nhẫn mà hắn thể hiện lúc nãy mà không một ai dám tiến lên tiếp chuyện với hắn.
Miệng núi lửa chợt phun ra một luồng hơi nóng màu trắng, tựa như một con rồng cô độc bên dưới bầu trời quang đãng vạn dặm.
Xem ra không bao lâu nữa thì hồ núi lửa sẽ biến mất, biến thành hổ lửa dung nham lần thứ hai, hắn sẽ trở thành chủ nhân mới của nơi này sau Phượng Hoàng và Thôn Hỏa nhân sao?Cộng Uyên đang suy nghĩ thì chỉ nghe một tiếng rào, một bóng người bay ra khỏi hồ núi lửa, ngoại trừ cánh chim ở phía sau vẫn hoa lệ như lúc ban đầu và một đôi sừng trâu sắc bén thì toàn thân đều bị bỏng vô cùng thê thảm.
“A Di Đà Phật, Phật tổ phù hộ.
”Nam Hải Thần Ni nhỏ giọng tụng Phật hiệu, Kê Trường Phong thì cười nói:“Quả nhiên cát nhân tự có thiên tướng.
”“Nếu như hắn chết rồi thì mới kỳ quái.
”Cộng Uyên cất cao giọng hỏi:“Lý Tiểu Nhị, ngươi có để họ sống không?”“Còn một tên, đáng tiếc để Chúc Phần trốn thoát.
”Lý Thanh Sơn cười nói, đang muốn bay lên tiến hành trị liệu thì một bóng người chợt hiện ra ở trước mặt, kéo lấy cổ tay hắn và nói:“Ngươi tên là Lý Thanh Sơn?”“Không sai, đạo hữu có gì chỉ giáo?”“Chỉ giáo thì không dám, tại hạ Phượng Tê Ngô, có vài việc muốn xin chỉ bảo.
”Phượng Tê Ngô thả tay Lý Thanh Sơn ra, sửa sang lại y phục rồi thi lễ một cái với Lý Thanh Sơn.
Dung nhan cao quý thanh nhã kia khiến người ta không tìm ra được một sai sót nào, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thờ ơ xa lánh, còn có biểu cảm ngạo nghễ có vẻ không coi ai ra gì.
Lý Thanh Sơn cảm nhận được thái độ này cũng không phải nhằm vào mình, mà đó là sự kiêu ngạo từ trong xương:“Thế.
đạo hữu có gì cần chỉ bảo?”“Ngươi có huyết thống Phượng Hoàng hay không?”“Có một ít.
”“Rất tốt.
”Phượng Tê Ngô mỉm cười khẽ.
“Ngươi đánh bại Thôn Hỏa nhân rồi, có muốn chiếm cứ Hỏa Dung sơn này để tiến hành tu hành hay không?”“Đúng vậy.
”“Ta muốn giao một sứ mệnh quan trọng cho ngươi!”“Hả?”Lý Thanh Sơn kinh ngạc, hình như chúng ta vừa mới quen biết, không nhìn ra Thần Mộc Ngô Đồng này lại quen thuộc như thế.
Chẳng qua, hắn cũng đang nghĩ nên làm như thế nào để thiết lập mối quan hệ với Thần Mộc Ngô Đồng, tốt nhất là có được truyền thừa của Phượng Hoàng, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
“Nhưng thân thể ngươi quá thô tục, chỉ sợ không có tư cách này.
”Phượng Tê Ngô cau nhẹ mày, dùng ánh mắt soi mói mà nhìn Lý Thanh Sơn.
“Ta còn chưa đồng ý đâu!”“Thôi, huyết thông Phượng Hoàng thực sự khó tìm, chuyện đến nước này thì cũng chỉ đành cố hết sức.
”Phượng Tê Ngô thở dài một tiếng.
“Ngươi có nghe lời ta nói hay không hả!”Lý Thanh Sơn rít gào.
“Trước hết ngươi hãy ứng phó họ đã, sau đó chúng ta lại nói kỹ hơn!”Phượng Tê Ngô xoay người đi về phía cây ngô đồng, chớp mắt một cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Lý Thanh Sơn thở phào một hơi, quay người bay lên trên núi lửa.
Trải qua một phen trị liệu, vết thương bên ngoài của hắn đại khái đã khỏi hẳn nhưng tinh khí hao tổn lại không thể khôi phục trong chốc lát được, cần phải tốn một khoảng thời gian để tiến hành tu dưỡng.
Thấy đám người Cộng Uyên đều có dáng vẻ trầm tư như vậy, hắn không khỏi cười nói:“Sao bầu không khí lại nặng nề như vậy? Trận chiến này chúng ta thắng mà! Kê đạo hữu báo được đại thù, Diệp Các chủ hoàn toàn giữ chữ tín, Thần Ni thể hiện được luật tông đại pháp.
Còn nữ vương bệ hạ thì không cần phải nói nữa, từ đó Nam Hải không còn chiến sự, sao lại không thoải mái cười ta mấy tiếng, chúc mừng một phen, nếu không người khác thấy rồi, còn cho rằng là chúng ta thua rồi thì sao?”“Đạo hữu nói có lý!”Kê Trường Phong hít sâu một hơi, cười to mấy tiếng, báo được đại thù, cảm giác như đã cởi bỏ được gông cùm xiềng xích, tâm trạng trở nên tự do như gió, thiên hạ có thể đi rồi.