“Không tệ!”Diệp Đoạn Hải vẫn quý chữ như vàng như cũ, nhưng cũng hiếm khi thấy hắn lộ ra ý cười.
Trận chiến lần này mặc dù nguy hiểm, nhưng đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Con đường tu kiếm cũng là con đường tranh đấu và giết chóc.
Nếu như không đấu với kẻ địch mạnh, không trải qua những hiểm ác đáng sợ, làm sao có thể tôi luyện ra tuyệt thế kiếm phong chứ.
Vì thế nên phải hạ quyết tâm, thiên hạ phân tranh, không thể trốn tránh, chỉ khi dấn thân vào trong đó thì mới có thể chém giết ra một con đường sống.
“Ngươi là người vô tâm vô phế nhất, chỉ lo sung sướng trước mắt!”Cộng Uyên nhẹ giọng khiển trách, giọng nói cũng không lạnh lẽo như bình thường, ngược lại ôn nhu như nước.
Hai giao nhân vương bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, hơi kinh ngạc, dường như hiểu ra điều gì đó.
Nói chung, song tu đạo lữ phù hợp như vậy, kết thành bạn lữ cũng là chuyện cực kỳ bình thường nhưng giữa bọn họ lại thật sự có khả năng này sao?"Hiện tại không thể sung sướng thì khi nào có thể sung sướng chứ? Chẳng qua là do tâm tư của ngươi quá nặng, suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
”Lý Thanh Sơn duỗi người, ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông vạn dặm, trời đất bao la.
“Có lẽ vậy!”Cộng Uyên vuốt tóc, từ chối cho ý kiến.
"A di đà phật, những Thôn Hỏa Nhân này thích đốt giết, hung tàn thành tính, cần phải chịu báo ứng này.
Nhưng mà Dã Nhân vương à, ta có một câu không biết có nên nói hay không?”Sau khi Nam Hải Thần Ni thấy thủ đoạn của Lý Thanh Sơn liền không đối xử với hắn như hậu bối, mà dành cho hắn sự tôn trọng của bậc ngang hàng.
Nhưng ở trong trận chiến này, rất nhiều thứ mà hắn biểu hiện ra khiến nàng lặng lẽ cau mày, cảm thấy đây không phải là điều mà người trong cửa Phật nên làm.
“Không đáng nói.
ha, đùa chút thôi, có gì chỉ bảo, sư thái cứ nói đi đừng ngại, nhưng nếu là diệu pháp của kinh Phật thì ta nghe không hiểu rồi đó.
”Lý Thanh Sơn nói như chuyện đương nhiên.
Nam Hải Thần Ni ngẩn ra, lắc đầu cười khổ nói:“Thôi thôi.
”“Cũng tốt cũng tốt.
”Lý Thanh Sơn gật đầu.
Lại nói thêm mấy câu, quyết định xong thời gian chào mừng trong Thủy Tinh cung, một nhóm người tạm biệt nhau, từng người quay trở về tu dưỡng.
Lúc sắp chia tay, Cộng Uyên quay đầu lại nhìn Lý Thanh Sơn nói:“Đừng quên những gì ngươi đã nói đó.
”“Nói cái gì?”Lý Thanh Sơn mặt đầy vô tội nhún nhún vai.
“Hừ!”Cộng Uyên lườm hắn một cái, đi về phía Lăng Ba.
Lý Thanh Sơn xoa cằm, vị nữ vương bệ hạ này ngược lại cũng không phải không đáng yêu, nhưng muốn hắn ở lại Nam Hải, vậy tuyệt đối không thể được.
Vậy thì dứt khoát đứng ỳ tại chỗ, miễn cho xuất hiện thêm phiền não.
Đột nhiên, hắn cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Hắn quay đầu lại nhìn, Tiểu An cũng đã nói lời từ biệt với Nam Hải Thần Ni, tròng mắt kỳ ảo đang lặng lẽ nhìn hắn.
"Lần này ngươi khá thoải mái, xem cuộc vui xem đến tận cuối.
”Lý Thanh Sơn cười xoa đầu nàng.
"Không thoải mái chút nào, ta rất lo lắng cho ngươi.
”“Ta biết.
”Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy ấm áp, ôm nàng vào lòng:“Ngươi cũng vất vả rồi!”"Vương thượng!"Thiên Phì lang quân, Trừng Hải Hậu, Quỷ Ảnh tử, ba động chủ còn sống trong núi Dã Nhân cũng đến tham gia.
Mỗi người đều lộ vẻ vô cùng chật vật, bị thương không nhẹ, đặc biệt là Thiên Phì lang quân, từ một núi thịt lớn trở nên gầy trơ cả xương.
"Trận chiến lần này vất vả cho các ngươi rồi, ta nói được làm được, Tiểu An.
”Lý Thanh Sơn không nói lời thừa, Tiểu An lấy “Huyết Thệ Thư” ra, xóa bỏ ba huyết ảnh cuối cùng kia, chữ viết bằng máu ở phía trên cũng dần dần nhạt đi, trở nên trống không.
“Đa tạ vương thượng.
”Ba người đều cảm giác trong lòng thả lỏng, bọn họ vốn còn lo lắng Lý Thanh Sơn sẽ nuốt lời, lúc này cuối cùng cũng an tâm rồi.
"Hừ, không cần cảm ơn, các ngươi vốn bị ta bắt, bị uy hiếp phải đi liều mạng, bây giờ được thả ra cũng không phải là ân tình gì cả, muốn hận ta cũng là chuyện đương nhiên.
”Lý Thanh Sơn nói.
"Tuyệt đối không dám!"Ba người vội vàng nói, sau khi chứng kiến trận chiến này, sự kính sợ của bọn họ đối với Lý Thanh Sơn đạt tới đỉnh điểm, ngay cả Trừng Hải Hậu kiêu ngạo nhất cũng phải cẩn thận dè dặt.
“Có dám hay không cũng được, các ngươi đi đi!”Lý Thanh Sơn phất tay, vốn dĩ còn muốn cảnh cáo bọn họ không nên nói bậy, tiết lộ bí mật của hắn nhưng khi hắn nghĩ lại lại cảm thấy không cần thiết.
"Ta vốn dĩ là động chủ của núi Dã Nhân, không có nơi nào có thể đi, xin nguyện tiếp tục dốc sức vì vương thượng, khiến cho cơ nghiệp của núi Dã Nhân ta trở nên lớn mạnh, khiến cho vương thượng trở thành chủ nhân thực sự của Nam Cương.
”Thiên Phì lang quân nói.
Bây giờ Vạn Độc lão tổ đã chết rồi, Nam Hải Kiếm Các cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào, toàn bộ Nam Cương còn có ai là đối thủ của “Dã Nhân vương”.
Với tư cách là Dã Nhân vương tuyên bố mệnh lệnh, tu sĩ nào dám không theo.
Từ đó hắn từ nhị động chủ biến thành đại động chủ, còn là đại động chủ duy nhất do hắn nắm quyền trong tay.
"Ta cũng vậy!"Trừng Hải Hậu vội vàng nói, thầm mắng:"Tên mập chết tiệt biết cách nịnh nọt quá rồi, không cần chút mặt mũi nào!”Với tư cách là quận trưởng trên danh nghĩa của quận Nam Hải, hắn vẫn luôn không thể thật sự kiểm soát được quận Nam Hải, càng đừng nói đến mở rộng Nam Cương.
Bây giờ lại có cơ hội, sao có thể bỏ qua chứ.
Lúc này trở về Hầu phủ cũng khá ung dung tự tại nhưng sau này sợ là khắp nơi sẽ chịu sự áp chế của núi Dã Nhân, còn không bằng tiếp tục làm động chủ, chỉ cần áp chế được tên béo chết tiệt này, địa vị sẽ lập tức khác hẳn.