"Ồ, ta quên chưa hỏi, cụ thể là xảy ra chuyện gì vậy?""Nguyên nhân của nạn ma quỷ là ở thành Thực Cốt Vu.
"Tiểu An đem tất cả những vấn đề liên quan đến nạn ma quỷ từ từ kể hết cho Lý Thanh Sơn nghe.
Hóa ra, Ma Vực đã nhiều lần mở các thông đạo để xâm chiếm thế giới Cửu Châu, mặc dù các thông đạo này đã bị đóng cửa sau chiến tranh và bản thân thế giới cũng có khả năng để sửa chữa.
Tuy nhiên một số thông đạo lớn rất khó sửa chữa, chỉ có thể phong ấn rồi trấn áp, vì vậy được gọi là ”Trấn Ma Chi Địa”.
“Thành Thực Cốt Vu chính là Trấn Ma Chi Địa đó sao?”Lý Thanh Sơn đã biết về thành Thực Cốt Vu thông qua Vạn Độ Lão Tổ, nơi đó quả thực là một thành phố ma quỷ.
"Không đúng, nếu không Bắc Vương phủ sẽ không mất cảnh giác như vậy, chúng ta đã từng đến Trấn Ma Điện, đó thật sự là một Trấn Ma Chi Địa.
Ở đó hằng năm do sư phụ Bất Nộ Tăng của ngươi trông coi, nơi đó rất an toàn, trái ngược hoàn toàn với những gì chúng ta nghĩ.
Hơn nữa không phải tất cả các Trấn Ma Chi Địa đều có những giáo phái lớn như Thiên Long thiền viện để trấn áp chúng.
""Dù có đi chăng nữa, thì e là những phái ma đạo ở Vụ Châu cũng sẵn sàng cấu kết với yêu ma, nếu thế thì năng lực sẽ càng mạnh hơn.
”Lý Thanh Sơn hiểu rất rõ đám ma tu này, chỉ cần có lợi thì việc gì chúng cũng dám làm.
"Đúng vậy, Trấn Ma Chi Địa ở Vụ Châu rất nhiều, hiện tại yêu ma tràn lan khắp nơi, bọn ma tộc cũng tới góp vui rồi.
""Thật không ngờ chỉ một mình Thực Cốt Vu Vương mà có thể làm được chuyện này!”Lý Thanh Sơn có chút hoài nghi, sau khi trải qua trận đại chiến ở Hỏa Dung sơn, hắn hiểu được rằng dù có là đại tu sĩ đi nữa thì cũng không phải hoàn toàn bất bại.
Bắc Việt Vương phủ cũng không phải là kiểu ăn chay không giết người, chẳng lẽ không thể đối phó được một tên Thực Cốt Vu Vương sao?"Thành Thực Cốt Vu đã bị Bắc Việt Vương san bằng một năm trước.
Thực Cốt Vu Vương bị thương nặng và chạy trốn vào Ma Vực.
Tuy nhiên, theo như dự đoán của ta, hắn chỉ đóng vai trò là kẻ dẫn đường để Ma Vực chú ý đến nơi này, khi thấy thời cơ đã đến lại tiến hành xâm chiếm lần nữa.
Trên thực tế, chỉ cần bọn Ma tộc hạ quyết tâm thì dù không có Trấn Ma Chi Địa, cũng có thể mở ra thông đạo.
""Thì ra là kẻ dẫn đường!”Lý Thanh Sơn không thể không nghĩ đến lịch sử thời tiền kếp, ngoại tộc xâm lược thường đi đôi với nội tặc, vương triều Đại Hạ thống trị thiên hạ, hùng mạnh thống nhất hai tộc yêu và người, vì vậy cuộc xâm lược của Ma tộc không có ý nghĩa gì với bọn họ.
Hiện nay thế giới đang hỗn loạn, loài người, dị nhân, yêu quái xung đột liên miên và họ không thể đoàn kết với nhau.
Nếu là ở Thanh Châu thì không sao, những môn phái chính thống như Tàng Kiếm Cung, Thiên Long thiền viện vẫn có tinh thần hi sinh, diệt yêu trừ tà.
Nhưng ở Vụ Châu là một nơi hoang dã nơi ma tu đi lại hỗn loạn, không có ai sẵn sàng liều mạng chống cự với ma dân.
"Xem ra phải chờ đợi thời cơ nổi dậy, không chỉ là hai phủ châu vương mà phải xem chín châu của đất nước là một bàn cờ, nhưng cũng không ai có thể đoán được những biến số trên bàn cờ này.
Ta hiểu ý của ngươi, nếu đã không có ai tình nguyện trở thành anh hùng, thì chúng ta hãy đứng lên và trở thành anh hùng!"Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Chu Nhạn Bạch Cốt Đạo nhất định phải lấy việc giết người quy mô lớn làm nền móng, nhưng hắn không phải người thích giết người vô tội một cách bừa bãi.
Dù hắn hoàn toàn không quan tâm đi nữa, nhưng theo lý mà nói bất kể bản chất của cuộc thảm sát là gì, thì chắc chắn cũng sẽ bị cả thế giới tẩy chay, và cuối cùng rơi vào tình thế bị cô lập tứ phía.
Và lũ Ma tộc kia mặc dù là kẻ xấu nhưng lại không bị chỉ trích.
Với một tiếng keng vang lên, hắn lôi Hổ Nha ra, chỉ lên trời.
"Đại đao của ta đã đói khát đến nỗi không nhịn được nữa rồi!"Vài ngày sau, cách Hỏa Dung sơn trăm dặm về phía bắc.
Giữa những ngọn núi lửa trùng trùng điệp điệp, những dòng nham thạch nóng chảy trong dòng sông tạo thành một bãi bồi nhỏ, trong những tảng nham thạch đỏ rực nở ra một bông hoa nhỏ, thoạt nhìn giống như hoa bồ công anh, nhưng lại có màu đỏ tươi như lửa.
Ở hai bên dòng sông nham thạch có hai vu dân tay cầm vũ khí đứng đối mặt với nhau.
Một người là đàn ông to lớn như một tòa tháp sắt, với mái tóc rối bù màu đỏ rực, người kia là một người đàn ông gầy gò với làn da đen như than và những họa tiết giống như ngọn lửa được xăm trên cơ thể.
Cả hai người nhìn chằm chằm vào bông hoa đỏ trên bãi bồi với ánh mắt tham lam.
“Hắc quỷ, nơi này là lãnh thổ của Dã Nhân Vương, ngươi thật sự muốn đánh nhau với ta ở đây sao?”Nam nhân lực lưỡng thấp giọng, như thể nếu hắn lớn tiếng sẽ kinh động cái gì đó đáng sợ.
"Cẩu tạp chủng, dòng máu chảy trên người ngươi chỉ là dòng máu của Thôn Hỏa Nhân, chẳng lẽ ngươi không biết Dã Nhân Vương hận nhất là Thôn Hỏa Nhân sao? Nếu ngươi kinh động đến hắn, chỉ cần hắn tung một chiêu sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan, đến lúc đó đừng mong rằng sẽ có thể tranh giành đóa hỏa nhung này với ta!”