Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1513 - Chương 1522: Trở Về

Chương 1522: Trở Về

"Bởi vì lão tử mạnh hơn ngươi!" Lý Thanh Sơn nghiêm mặt nói: "Nói không được là không được.

"“Đại phụ thân, ngươi thật vô lý!” Lý Phượng Nguyên la lên, Phượng Tê Ngô là một quân tử khiêm tốn, cùng thời với Lý Thanh Sơn người ta chú trọng đến phong thái của người quân tử chứ không bá đạo, hống khách như Lý Thanh Sơn.

"Lão tử họ Lý, là có lý nhất rồi.

" Lý Thanh Sơn cười nói, tức giận hét lên một tiếng với Lý Phượng Nguyên.

"Dù sao ngươi cũng phải tự lo liệu, ta phải đi rồi!" Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Tiểu An đang bay lấp lửng trên ngọn núi xa xa.

"Tạm biệt phụ thân, Phượng Nguyên chúc người bách chiến bách thắng, thành công rực rỡ!" Lý Phượng Nguyên nhìn thẳng, chắp tay và hành lễ, áo lông bay bay, mặc dù còn rất nhỏ nhưng trong hắn đã có chút phong thái.

Lý Thanh Sơn khẽ gật đầu, hắn không dài dòng mà một bước bay lên không trung, chốc lát đã đến ngọn núi xa xa.

"Có thời gian nhớ về thăm ta!" Lý Phượng Nguyên chạy mấy bước, trong mắt sương mù bao phủ, nước mắt giàn giụa, nhưng hòn lửa đỏ rực lóng lánh rơi xuống đóa hỏa nhung trong tay, nở càng ngày càng rực rỡ.

Chung quy lại vẫn là một đứa trẻ chưa quen với việc chia tay.

Tuy rằng họ không phải là cha con ruột thịt, thời gian ở cùng nhau không dài, nhưng đối với vị lão địa phụ hắn, hắn có một tình cảm đặc biệt.

"Đợi ta trở về, nếu như không tiếp được ta ba chiêu, ta sẽ ăn thịt ngươi!" Giọng nói của Lý Thanh Sơn truyền từ xa tới, nhưng người đã biến mất khỏi bầu trời.

"Được!" Lý Phong Nguyên lấy tay lau nước mắt, nam nhân lực lưỡng cùng tên hắc quy lẳng lặng nhìn nhau.

"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy nam nhân rơi nước mắt bao giờ à? Hai tên khốn kiếp các ngươi, cút ra khỏi đây!"Đồi núi nhấp nhô, cây cối rậm rạp, sương mù triền miên.

Lý Thanh Sơn và Tiểu An đã bay được hàng ngàn dặm, đến trước núi Dã Nhân và vượt qua sương mù dày đặc để đến thung lũng.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hơi kinh ngạc.

Trong thung lũng những tòa thành lũy, cung điện mọc lên như nấm, tiếng người nói huyên náo, nếu không phải có một Đại Dung Thụ Vương đứng che chở thì hắn sẽ tưởng đây là lần đầu tiên đến núi Dã Nhân.

Trong đầu vang lên âm thanh vui mừng của Đại Dung Thị Vương: "Ngươi đã trở về rồi!""Trở về rồi.

""Trở về rồi là tốt, có người ở đây chờ lâu rồi!""Ồ, ai vậy?""Ai, đứng lại cho ta, sao ngươi vào được đây, dám xông vào núi Dã Nhân!" Một gã đàn ông trên mặt vẽ đầy thuốc màu, tay cầm giáo nhảy ra ngoài, lớn tiếng hỏi, ánh mắt si mê liếc nhìn Tiểu An không rời.

"Ta nên hỏi ngươi điều đó mới phải!" Lý Thanh Sơn cười to một tiếng, sải bước đi về hướng Đại Dung Thụ.

Toàn thân người đàn ông cầm thương run cầm cập, chỉ cảm thấy bóng người cao lớn trước mặt càng ngày càng cao, che cả bầu trời, che hết cả tầm mắt, giống như một ngọn núi cao đang áp sát về phía mình.

Trong sơn cốc yên tĩnh, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, tim đập như trống.

Khoảnh khắc trước đó, trong một quán rượu ồn ào, có một vị hòa thượng đang cúi đầu nhai ngấu nghiến, khuôn mặt đen sạm xấu xí, chiếc áo cà sa màu xám lấm tấm dầu mỡ đã chuyển sang màu vàng đen, trên cổ hắn đeo một chuỗi tràng hạt lớn.

Thỉnh thoảng có người chào hỏi hắn, giễu cợt nói: "Hòa thượng xấu xí, ngươi đúng thật là không có thịt là sẽ khó chịu mà!"Hoà thượng xấu xí ngẩng đầu lên, há cái khuôn miệng lớn đầy dầu mỡ ra và nở một nụ cười thật thà phúc hậu.

Đây là ngươi hai năm trước đến núi Dã Nhân, khi đó hai châu vẫn chưa chính thức bắt đầu chiến tranh.

Lúc đó núi Dã Nhân cũng đã phát triển đến một quy mô đáng kể, rất nhiều vu dân và tu sĩ đã tụ trung lại ở đây, tuy trong quá khứ đây không phải là nơi để lánh nạn, nhưng dù sao nơi này cũng là Nam Cương, muốn tìm một người tốt ở đây thậm chí còn khó hơn lên trời.

Sự xuất hiện của hòa thượng xấu xí đã phá vỡ hình tượng này, khuôn mặt chân chất thật thà của hắn khiến mọi người không hài lòng, ban đầu có người cho rằng hắn chỉ giả bộ bởi vì từ trước đến nay đã có rất nhiều kể giả vờ như vậy.

Nhưng dần dần, mọi người phát hiện không phải như vậy, vị hòa thượng xấu xí này thật sự rất ngốc, bị đánh không đánh lại, bị mắng cũng không cãi lại.

Câu "người tốt thì hay bị bắt nạt" rất đúng trong trường hợp này, chỉ vì đi khuyên người khác sống hướng thiện mà vị hòa thượng xấu xí mới bị đánh bị mắng ngày một nhiều hơn.

Nếu không phải vì trong sơn cốc không được giết người, thì nói không chừng hắn cũng đã bị giết từ lâu rồi.

Cho đến một ngày, những người được hòa thượng xấu xí nhiều lần khuyên nhủ bắt đầu biến mất từng người từng người một, nhưng tất cả các động chủ vẫn không có ý kiến gì.

Người ta nói rằng những người biến mất đã bị hòa thượng xấu xí biến thành quái vật sau đó ăn thịt rồi, sau đó họ mới biết thực ra hắn là đệ tử thân truyền của đại động chủ Thiên Phì Lang Quân, nên mới cư xử đàng hoàng hơn.

Nhưng hòa thượng xấu xí vẫn vậy, với khuôn mặt chân chất mộc mạc luôn khuyên con người ta hướng thiện.

Cho đến bây giờ, vẫn chưa ai biết tên hay pháp hiệu của hắn, thậm chí là hắn từ đâu đến và tại sao lại ở đây.

Bình Luận (0)
Comment