Lý Thanh Sơn âm thầm khen ngợi trong lòng, quả nhiên tu vi của Cộng Uyên cũng có tiến bộ, nhưng hắn không có ý dừng lại.
Lý Thanh Sơn bất chấp hàn ý đi thẳng tới trước mặt nàng, duỗi hai tay ra đặt lên bờ vai lạnh lẽo của Cộng Uyên rồi nói với ánh mắt vô cùng chân thành:"Giúp ta một việc!"Cộng Uyên khẽ run lên, nàng tu hành ngàn năm qua cũng chỉ có một nam nhân trước mặt này có thể tới gần nàng.
Gần như là không có ai dám động tay động chân mà không kiêng nể gì, chẳng qua so sánh với những lần ôm ấp trong quá khứ thì chạm lên vai cũng là có thể chấp nhận.
Nhưng đột nhiên trong lòng Cộng Uyên lại xuất hiện một cơn giận, nàng mở bừng mắt:"Tại sao ta phải giúp? Lúc ta cần ngươi giúp đỡ thì ngươi đang ở đâu?""Hả, không phải ta đã giúp ngươi tiêu diệt Hỏa Dung Sơn rồi sao? Ngươi muốn song tu ta cũng đã phối hợp!"Lý Thanh Sơn không hiểu tại sao Cộng Uyên lại tức giận.
"Sau đó ta cũng mất đi giá trị lợi dụng, đúng chứ?"Cộng Uyên nở một nụ cười lạnh lùng, nàng vẫn nhớ như in chiếc ghế trống từ đầu tới cuối mười mấy năm trước kia, đồng thời còn cảm thấy có chút thất vọng.
"Tại sao lại nói như thế?"Lý Thanh Sơn hơi sửng sốt, hắn không hiểu cơn giận của nàng xuất phát từ điều gì.
Hắn đã sớm quên mất cuộc yến hội mười mấy năm trước kia, cho dù có nhớ cũng không cảm thấy đó là chuyện gì đáng để giận dữ.
"Bây giờ ta lại có chút giá trị lợi dụng gì đó, nên mới có thể làm phiền Dã Nhân Vương đích thân tới đây đúng không?"Lý Thanh Sơn có chút khó hiểu, nhưng hắn đã phát hiện một điều rằng nữ vương bệ hạ đang rất không vui.
Nếu bây giờ mở miệng nhờ nàng giúp đỡ diệt ma thì chắc chắn sẽ thất bại.
Hết lần này tới lần khác Cộng Uyên lại là trợ thủ tốt nhất trong chuyện này.
Muốn đối phó Ma Vương không phải chuyện dễ dàng, nhất là Ma Vương trong ma quật.
Muốn đánh bại hắn là chuyện vô cùng khó khăn, muốn chặn đánh diệt sạch lại khó càng thêm khó.
Trận đánh với Thiên Tu Vương kia nếu không phải có Diệp Đoạn Hải tiên phong làm suy yếu lực lượng của hắn, lại có thêm Tiểu An đánh lén sau lưng thì chỉ với một Lý Thanh Sơn gần như không thể thành công.
Mỗi một Ma Vương đều trưởng thành từ ma tộc bình thường, đều trải qua rất nhiều sự rèn luyện.
Hoàn cảnh tàn nhẫn khốc liệt quyết định năng lực thực chiến của Ma Vương, chúng mạnh hơn nhiều so với đại tu sĩ và Yêu Vương Cửu Châu.
Hơn nữa tính tình chúng xảo trá, tính cảnh giác cao, chắc chắn sẽ không bao giờ ngoan ngoãn ngồi chờ săn giết con mồi.
Lý Thanh Sơn nói mình đi săn mặc dù rất hăng hái, nhưng bắt buộc phải có một người giúp đỡ.
Ở phương diện này thì Cộng Uyên là sự lựa chọn tốt nhất, cho dù là thực lực hay là độ ăn ý khi phối hợp với nhau.
Tiểu An suy tư một lúc lâu rồi mới nhắc nhở Lý Thanh Sơn hai chữ Nam Hải, nhưng lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, huống chi là nữ vương giao nhân có lòng dạ như biển sâu vực lớn.
Cho dù Tiểu An có thông minh tới đâu cũng không đoán ra được thái độ của nàng, cần chính Lý Thanh Sơn nghĩ cách.
Lý Thanh Sơn cười ha hả đối mặt với sự chất vấn lạnh lùng của Cộng Uyên, hắn đưa tay kéo nàng vào lòng rồi cúi đầu hôn xuống.
Cộng Uyên trợn trừng hai mắt, lần này cũng không nằm trong trạng thái song tu, trong đôi mắt nàng tràn đầy cảnh giác.
Cộng Uyên khẽ nhếch miệng, một luồng hàn lưu u ám tràn ra, đó là Quy Khư Chi Lực thuần túy nhất.
Cả gương mặt của Lý Thanh Sơn đều bị đông cứng mất đi cảm giác, cái hôn này đương nhiên bị cắt đứt.
Nhưng Ngưu Ma Đại Lực trên người hắn cũng không phải đồ giả, Lý Thanh Sơn đã thành công ôm cơ thể mềm mại của Cộng Uyên vào lòng.
Thật ra cũng không lạnh lẽo như trong tưởng tượng, nhất là ở giữa còn có chút mềm mại.
Lý Thanh Sơn không thèm để ý tới hàn ý thấu xương tràn ngập trên người Cộng Uyên kia, hắn vui vẻ nói:"Đây cũng là chuyện ta muốn lợi dụng ngươi, những năm qua ta bị nhốt ở Hỏa Dung Sơn không thể ra ngoài.
Nếu không đã tới Nam Hải lợi dụng vài lần, đáng tiếc thật.
""Bị nhốt ư?"Vốn dĩ Cộng Uyên đã quyết định cho Lý Thanh Sơn một bài học nhớ đời, để hắn biết được cái giá phải trả cho việc xúc phạm tới nàng.
Nhưng khi nghe tới hai chữ này thì Vạn Thủy Quy Khư đang dốc sức vận chuyển không khỏi ngừng lại một chút.
"Đúng vậy, chính là Phượng Tê Ngô kia, cây ngô đồng thần mộc kia suýt chút nữa đã nhốt ta hơn ngàn năm!"Lý Thanh Sơn âm thầm vận chuyển Linh Quy Trấn Hải Quyết để xoa dịu tâm trạng của nàng.
Quả nhiên hai loại công pháp này trời sinh phù hợp với nhau.
Lý Thanh Sơn vừa thi triển Cộng Uyên đã cảm thấy một sự yên bình lướt qua, tâm ma bị khuất phục sau mười năm tu hành một mình lại ngo ngoe muốn động.
"Vì sao chứ?"Cộng Uyên hỏi, tạm thời bỏ đi suy nghĩ ra tay.
Bởi vì sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng vẫn cần tên khốn này để đề cao tu vi, càng cần lực lượng của hắn để phát triển tộc đàn, cần chịu nhục không thể trở mặt thành thù với hắn.
Nhưng những lý do kia không đủ để thuyết phục, hơn nữa nàng cũng không thể giải thích vì sao vừa rồi nàng lại tức giận tới mức đó.
"Điều này cũng khó mà nói, nhưng ngươi đã muốn nghe.
"Lý Thanh Sơn do dự đáp lời.