Ở trên đường, Lý Thanh Sơn từng thử trấn áp những Phạn văn màu vàng này giúp Tiểu An, nhưng chúng đã hoàn toàn hòa vào thân thể của nàng, thậm chí là linh hồn!Tiểu An nghiên cứu kỹ Phật pháp đã nhiều năm, dù là dựa theo mục đích hoàn toàn trái ngược nhưng cũng thông thạo đủ loại ý nghĩa và tinh hoa của Phật pháp từ lâu.
Bất kể ai có thể lĩnh ngộ được như nàng thì đều là cao tăng Phật môn đã giác ngộ hoàn toàn.
Chỉ vì chịu ảnh hưởng của Chu Nhan Bạch Cốt Đạo nên nàng mới duy trì được dáng vẻ vô tình vô tính kia, một khi sự bình tĩnh này bị phá vỡ thì sao nàng lại không một lòng hướng về Phật, chỉ mong cứu rỗi chúng sinh.
Sao vị Bồ Tát Bạch Cốt kia lại không có lòng hướng về phật, không có mong muốn phổ độ chúng sinh cơ chứ.
Cũng không phải Nam Hải Thần Ni làm nàng dao động, mà là Phật trong lòng nàng.
Lý Thanh Sơn lại liếc mắt nhìn Tiểu An một cái thật sâu, cũng không phí lời nữa mà xoay người muốn chạy như bay đi luôn.
Như Tâm tay mắt lanh lẹ nên lập tức túm được vai hắn:“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”“Đúng là tu vi tiến bộ rất nhanh, chỉ là nếu ta không dừng lại được thì cánh tay này của ngươi sẽ bị kéo đứt mất.
”Lý Thanh Sơn dừng lại trong sự kinh ngạc, tuy rằng hắn không dốc hết sức né tránh nhưng chỉ với một chiêu này cũng đã chứng minh nàng không để thời gian mười năm này trôi qua một cách uổng phí.
“Được được được, Lý đại gia ngạo mạn tận trời, tiểu tu sĩ bọn ta bái phục, mời Lý đại gia nói xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”Như Tâm bĩu môi, nào có ai ném người lại như này rồi nói đi là đi.
“Chi tiết như nào thì ngươi hỏi Tiểu An là được.
”“Nếu nàng đồng ý phản hồi lại ta mà ta cũng bằng lòng phản hồi nàng thì đương nhiên ta có thể hỏi nàng.
”Như Tâm liếc mắt nhìn Tiểu An ở trong lòng một cái, nàng cũng là hạng người thông minh khéo léo, lúc ở Bách Gia kinh viện đã nhận ra Tiểu An không giống bình thường.
Lúc tiểu nha đầu này nhìn người khác chẳng khác gì đang nhìn đồ vật, nên nàng mới không mang mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta.
“Như Tâm tỷ tỷ.
Ta đồng ý.
trả lời ngươi.
Ngươi cứ hỏi ta đi!”Tiểu An nói đứt quãng khiến Như Tâm bất chợt sững sờ, nhìn thiếu nữ mềm yếu trong lòng mà có loại cảm giác vừa thấy đã muốn thương yêu, thực sự là gặp quỷ mà! Đây cũng là lý do mà nàng không muốn giao du quá nhiều với tiểu nha đầu này, rõ ràng không phải mị thuật nhưng còn đáng sợ hơn mị thuật, ở chung lâu ngày thực sự không thể không động lòng.
“Nghe thấy chưa? Ta đi một lát sẽ trở lại!”“Ngươi đi đâu? Làm gì thế?”“Ma quật! Săn thú!”Lý Thanh Sơn đang muốn phá không mà đi thì lại nghe Tiểu An nói:“Nam Hải.
”Lý Thanh Sơn hơi ngớ ra, sau đó gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Cuồng phong gào thét, chớp mắt một cái đã phá vỡ ánh nắng chiều, chỉ còn bóng hắn bay về phía nam.
“Vậy mà hắn cũng tin ta, ngươi chính là cục bảo bối của hắn đó.
”Như Tâm không nhịn được mà vươn tay ra, xoa bóp khuôn mặt của Tiểu An, có cảm giác vui sướng lợi dụng khi người ta gặp khó khăn:“Nói đi, muốn ta chăm sóc ngươi như thế nào? Ngươi bị ốm sao?”“Buông tay!”Tiểu An nhìn chằm chằm Như Tâm bằng ánh mắt không thích.
“Ài! Quả nhiên là bị ốm.
”Lý Thanh Sơn dùng hết sức vung vẩy đôi cánh, góp nhặt cương phong, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh! Chỉ chớp mắt đã bay tới biên giới của đại lục, ánh sáng trong trẻo xuất hiện trước mắt hắn, mênh mông vô tận.
Tới Nam Hải rồi!Mắt Lý Thanh Sơn sáng rực lên, tâm trạng cũng vì vậy mà thoải mái hơn, tốc độ bay lại nhanh hơn vài phần.
Hắn bay thẳng tới nơi sâu nhất của Nam Hải, thu cánh chim lại, thả người rơi tự do xuống biển cả.
Thủy Tinh Cung hoa mỹ đứng sừng sững ở dưới đáy biển cả, người giao nhân đi lại xung quanh.
Đột nhiên, người giao nhân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một chấm đỏ đang rơi từ mặt biển xuống, tạo thành một đường ánh đỏ rồi biến mất trong lớp nước biển phía sau Thủy Tinh Cung.
Dưới đáy biển, nữ vương giao nhân đang tiềm tu, nàng ngậm Thâm Uyên Chi Tâm vào trong miệng, giao tiếp với thế giới Quy Khư xa xôi kia.
Nàng mặc kệ cảm giác vắng lặng yên tĩnh tràn ngập trong tâm hãi, một luồng lực lượng lạnh lẽo thâm thúy quán triệt toàn thân nàng.
Trang sức bằng băng trên người nàng đều mất đi độ sáng, ngay cả chiếc váy dài giao tiêu trên người cũng trở nên ảm đạm.
Khiến vẻ lạnh lùng cao quý vốn có của nữ vương giao nhân càng trở nên thần bí, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bỗng nhiên nữ vương giao nhân cảm nhận được gì đó, nàng mở mắt ra.
Có hơi nhíu mày rồi lạnh lùng hỏi:"Sao ngươi lại tới đây?""Hử, nữ vương bệ hạ không chào đón ta đúng không? Ta nhớ suýt chút nữa mình đã làm con rể của Thủy Tinh Cung cơ mà.
"Lý Thanh Sơn khoanh tay đứng đó, không thèm để ý tới uy nghiêm nữ vương thỉnh thoảng toát ra từ người nàng.
"Bớt nói nhảm lại, ngươi tới đây làm gì?"Cộng Uyên trực tiếp nhắm mắt làm ngơ, không muốn nhìn hắn.
Lý Thanh Sơn cất bước đi về phía nàng, Cộng Uyên hừ một tiếng lạnh lùng.
Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, cứ như có vô số mũi kiếm đang chỉ về phía mình, muốn buộc hắn dừng lại.
Nhưng nước biển xung quanh lại không hề đóng băng.