Lý Thanh Sơn rất kích động, hắn thích nhất quyết chiến với đối thủ như vậy, để xem đến cùng là nắm đấm của ai cứng hơn, ai hung ác hơn.
Răng nhanh bên hông hắn kêu lên ong ong, như muốn buông Cộng Uyên ra tự mình dốc sức đánh một trận.
"Ngươi muốn đánh tay đôi thì tìm ta làm gì?"Cộng Uyên lạnh lùng hỏi.
Lý Thanh Sơn cố gắng bình tĩnh lại, hắn trấn an Hổ Ma.
Tiểu An còn đang chờ mình, bây giờ cũng không phải lúc theo đuổi đánh một trận cho thoải mái, hắn muốn thắng!"Vậy thì phải trông chờ vào ngươi rồi, nữ vương bệ hạ!""Băng Cung!"Cộng Uyên vung Băng Tinh Quyền Trượng lên, từng tia Quy Khư Chi Lực phun trào, hàn băng ngưng kết thành một cung điện băng tinh hùng vĩ, nó tựa như phiên bản thu nhỏ của Thủy Tinh Cung.
Băng cung tản ra từng làn sương lạnh, đứng sừng sững ở trên trời cao như cung trăng xa vời không thể chạm tới.
Ầm!Băng Cung chấn động, vụn băng bay tứ tung.
Cự chùy đập vào cửa chính của Băng Cung tạo nên một vết lõm, từng vết nứt lan tỏa ra khắp nơi.
Còn chưa kịp chữa trị thì Vũ Khuê Vương lại bước chân trái ra, vượt qua trăm dặm đi thẳng tới trước Băng Cung.
"Rìu!"Chân phải của Vũ Khuê Vương thuận thế tung ra một cú đá, ma khí cuồn cuộn hóa thành cự phủ công thành, chỉ một rìu đã chén nát đại môn của Băng Cung!"Tốt!"Lý Thanh Sơn không khỏi có lời khen ngợi với vũ lực mạnh mẽ của Vũ Khuê Vương.
Hắn thầm nghĩ:"Nếu ta dốc hết sức, dù cũng có thể đánh vỡ Băng Cung nhưng không thể nhẹ nhàng tùy ý như hắn được.
Chỉ mới vài chiêu thức đơn giản, một đấm một đá đã có uy lực như vậy, ma vực quả nhiên là cao thủ nhiều hơn mây, chẳng trách có can đảm công phá Cửu Châu.
""Đến cùng ngươi là người bên nào?"Cộng Uyên trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn.
"Đương nhiên là bên ngươi rồi, chẳng qua Băng Cung của ngươi hóa ra chỉ được mỗi vẻ bề ngoài thôi!"Lý Thanh Sơn nói.
"Muốn đánh vỡ Băng Cung thì nằm mơ nhanh hơn đó!"Cộng Uyên tự tin đáp lại:"Phong môn!" Không có bất cứ cung điện nào chỉ có một cánh cửa.
Cộng Uyên vừa ra lệnh một tiếng thì từng cánh cửa bằng băng lại xuất hiện.
"Hừ, châu chấu đá xe! Chùy! Rìu! Đao! Thương!"Vũ Khuê Vương bước từng bước về phía trước, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều dẫn động ma khí, hóa thành ma binh kinh khủng.
Hắn điều khiển chúng mạnh mẽ bay tới phá vỡ cửa lớn bằng băng rồi xâm nhập vào trong Băng Cung, đánh về phía linh quy.
"Đến hay lắm.
""Chúng ta lui!"Lý Thanh Sơn đang định ra nghênh đón thì Cộng Uyên bắt lấy bả vai hắn, cả hai lùi về phía sau, rời khỏi Băng Cung.
Lúc này Vũ Khuê Vương đang đánh tới chính điện trung tâm của Băng Cung, vị trí ban đầu của linh quy.
"Khóa cung!"Cộng Uyên nở một nụ cười lạnh lùng, nàng nắm chặt tay phải lại, Băng Cung bắt đầu thu nhỏ với tốc độ nhanh chóng, hàn băng từ bốn phương tám hướng bắt đầu đổ xô về phía Vũ Khuê Vương.
Chỉ trong chớp mắt, Băng Cũng chỉ còn to bằng khoảng một căng phòng, khóa chặt Vũ Khuê Vương ở bên trong khiến hắn không thể động đậy.
Cộng Uyên khinh thường nhìn về phía Lý Thanh Sơn rồi nói:"Hai tên mãng phu!""Đừng xem thường mãng phu!"Lý Thanh Sơn lắc đầu rồi đưa tay chỉ về một phía.
Cơ bắp trên người Vũ Khuê Vương cứng ngắc như lớp biểu bì đang vặn vẹo từng thớ, nhìn qua vô cùng kinh khủng và ghê tởm, ma khí cũng đang không ngừng áp súc.
Cộng Uyên thấy vậy thì run lên, Vũ Khuê Vương quát to một tiếng:"Vỡ ra cho ta!"Ma khí tạo nên một tiếng nổ, hóa thành trăm loại ma binh đánh vỡ sự giam cầm của hàn băng.
Từng tảng băng hóa thành bụi mịn bay đầy trời, nhưng lại không thấy bóng dáng Vũ Khuê Vương đâu cả.
"Linh Quy Huyền Giáp!"Lý Thanh Sơn thấy vậy thì xụ mặt, từng mảnh Linh Quy Huyền Giáp hình lục giác bay ra rồi ngưng kết thành một hình cầu vững chắc bên ngoài linh quy.
Rầm!Trong nháy mắt hình cầu ngưng kết, ngay phía trên lại có một vết nứt vô cùng to lớn, là do Vũ Khuê Vương dùng một cú đấm tạo nên.
Trên mặt hắn đã bị cơ bắp chèn ép gần như không còn thấy được ngũ quan, đôi mắt như bắn ra tia sáng tàn bạo.
Trong ma vực đầy hỗn loạn, nơi nơi đều là âm mưu và phản bội, thủ đoạn cũng biến hóa khôn lường.
Chỉ sợ rằng ngay cả người sáng tạo ra ma tâm ban đầu cũng chưa chắc biết được trồng viên ma tâm kia xuống sẽ kết ra loại quả như thế nào.
Trong hoàn cảnh như vậy, Vũ Khuê Vương từ bỏ mọi sự thay đổi gian xảo, chỉ tập trung vào phát triển thể phách, vận dụng ma khí theo cách đơn giản và trực tiếp nhất.
Hắn chém giết vô số địch nhanh, trở thành Ma Vương một phương, gần như trở thành danh từ đại diện cho sự bạo lực.
"Ta rất muốn đại chiến ba trăm hiệp với hắn!"Giọng điệu của Lý Thanh Sơn như là một tên sắc lang gặp được một mỹ nữ, đâu phải chỉ ngứa mỗi tay mà là cả người đều ngứa!Điều này khiến Cộng Uyên nhíu mày suy nghĩ, tại sao mình lại có chút thiện cảm với một người như thế này, thậm chí còn có suy nghĩ để hắn trở thành đạo lữ song tu của mình.
Đúng là đầu óc đóng băng cả rồi.
"Rùa đen rụt đầu, xem ta đánh nát mai rùa của ngươi đây!"Cơ bắp toàn thân của Vũ Khuê Vương trương phình lên, cạm bẫy trong Băng Cung của Cộng Uyên dường như không gây cho hắn bất cứ sự tổn hại nào.
Khí thế trên người hắn càng trở nên dữ tợn hơn, để rồi cả người đều rung động.