Hổ Nha trong cây đao đã hút no máu, cây đao liền biến thành một màu huyết lóe lên sáng chói, vẫy vẫy mấy cái liền có hàng nghìn cây đao khác đồng thời bắn ra như đóa hoa nở rộ, máu quỷ cứ thế tuôn ra như mưa!Cộng Uyên nhìn màn biểu diễn này chỉ thấy khóe miệng nở nụ cười, trong mắt nàng chỉ có lúc này nhìn hắn mới thuận mắt một chút, đồng thời nàng cố gắng thức giục Thậm Uyên Chi Tâm, không để cho Vũ Khuê Vương có cơ hội trở tay.
Toàn thân Võ Khuê Vương bị bao phủ bởi một lớp đen kịt, dù hắn cố gắng vận chuyển ma khí nhưng vẫn không có cách nào chống lại được sự ăn mòn của hàn khí, lúc này hàn khí đã áp sát vào trái tim quỷ đỏ tươi trong cơ thể hắn.
Trong tình trạng này, không chỉ thân thể của hắn, mà ngay cả tinh thần cũng dường như bị đóng băng, nên phản ứng cực kỳ chậm chạp.
Mới trong nháy mắt, Lý Thanh Sơn đã vung vô số con đao về phía Vũ Khuê Vương, hắn bị chém đứt tay chân và trên người chằng chịt vết thương.
Nhưng Lý Thanh Sơn lại nhíu mày, không biết vì sao trong lòng xuất hiện một cảm giác bất an, linh cảm của Linh Quy từ trước đến nay hiếm có sai, chẳng lẽ là hắn đang ngoan cố chống cự sao?"Tốt lắm, đã lâu lắm rồi không có ai làm ta bị thương đến mức này, ngươi làm tốt lắm, ta sẽ cho ngươi được chết thoải mái hơn chút!”Vũ Khuê Vương nhếch miệng cười một tiếng rồi đột nhiên gầm lên một tiếng dữ dội như phát điên, một ánh sáng màu đỏ tươi bùng lên, phóng sức mạnh ra khỏi cơ thể.
Đây chính là thiên phú đặc biệt của trái tim quỷ ma, đó là trong thời điểm cơ thể mang trọng thương, có thể phát huy toàn bộ sức mạnh.
Chỉ trong nháy mắt sức mạnh của hắn đã được tăng lên một bậc.
Trong Ma Vực, hắn đã sử dụng thiên phú này để có thể sống sốt qua các trận chiến, không những phá bỏ giới hạn của mình mà còn trở thành Ma Vương.
Tình hình hiện tại đối với kẻ khác thì có vẻ như thập tử nhất sinh, nhưng đối với hắn mà nói thì còn lâu mới chết.
Cộng Uyên nói: "Cẩn thận!"Vũ Khuê Vương trên người đầy thương tích, đột nhiên phun ra từng sợi ma khí màu đen, chúng lại biến thành một đám ma binh, sát khí đằng đằng xông về phía Lý Thanh Sơn.
"Bớt huênh hoang, xem bây giờ ta xử ngươi đây!”Lý Thanh Sơn hét lớn, hình ảnh đám ma binh kéo đến từng bầy như thác lũ hiện lên trong mắt hắn, với ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng hắn ngược dòng lao lên.
Sau khi quan sát Lý Thanh Sơn đã nhìn ra quy luật di chuyển của mỗi đám ma binh, bây giờ chỉ có hai sự lựa chọn hoặc là né tránh hoặc là trực tiếp ngăn cản, hắn vùng vẫy hai cánh, cơ thể bay lơ lửng, như thể đang nhảy múa giữa đám ma binh.
Tuy nhiên, đám ma binh quá dày đặc, hắn không có cách nào để né tránh, dù máu tươi không ngừng tuôn ra nhưng hắn vẫn không hành động gì, chỉ né những chỗ hiểm rồi dũng cảm bước tới, vung đao chém tới tấp.
Cây đao giống như Huyết Long đang gầm thét, keng lên một tiếng rồi đột ngột dừng lại, lộ ra một lưỡi kiếm thẳng tắp, nhưng lại bị một bàn tay to cơ bắp chằng chịt nắm chặt.
Thì ra là Vũ Khuê Vương dùng ma khí kết thành tứ chi, giống như làm lại cảnh tượng vừa rồi, Hổ Nha run rẩy gầm lên, nhưng cũng không cách nào thoát ra được.
Đây chính là nhược điểm lớn nhất của cây Hổ Nha này, nó phải duy trì đà chiến thắng để phát huy sức mạnh, từ đó tạo thành ưu thế quả cầu tuyết cho đến khi đè bẹp kẻ địch.
Nhưng vừa rồi, để chống lại sự công kích của đám ma binh, huyết quang trên đó Hổ Nha đã bị tiêu hao rất nhiều, độ sắc bén cũng theo đó giảm đi, không còn đủ sắc để chặt đứt cánh tay ma khí của Vũ Khuê Vương.
Ma khí lại biến thành ma binh lũ lượt quay lại, nhưng lần này đã bị ma lực làm thay đổi, chúng xoắn như máy xay thịt rồi di chuyển về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, từng chút từng chút ấn lưỡi kiếm xuống thẳng đến lông mày của Vũ Khuê Vương.
Vũ Khuê Vương trong lòng run sợ, hắn không ngờ được rằng Lý Thanh Sơn lại tàn nhẫn như vậy, cuối cùng lại bị rơi vào tình thế lấy mạng đổi mạng, hắn hừ lạnh một tiếng: "Muốn lấy mạng đổi mạng với ta sao, ngươi chưa đủ trình!”Tay phải của hắn nắm chặt mũi kiếm, còn tay trái lại biến thành một mũi khoan quay ngược lại đâm mạnh vào bụng của Lý Thanh Sơn.
"Vậy chúng ta thử xem!”Lý Thanh Sơn nhếch miệng cười một tiếng, bắt đầu dùng thần niệm thôi thúc Tu La Tràng.
“Lý Thanh Sơn!”Cộng Uyên vội chạy tới cứu nhưng lại thấy một vòng xoáy màu máu cuồn cuộn, nuốt chửng hai người cùng một chỗ.
Ân Tinh đang tu luyện trong Tu La Tràng, đột nhiên trong lòng run lên, nàng cảm thấy một luồng sát khí bất thường dâng trào, dường như đem nàng trở lại Tu La Đạo, và cách đó không xa chính là nơi hai vị A Tu La Vương đang chiến đấu trong trận chiến sinh tử.
Lý Thanh Sơn và Vũ Khuê Vương chiến đấu từ trên trời cho đến dưới đất, đã đập nát mọi thứ xung quanh bọn họ, nhưng họ vẫn không tách rời khỏi nhau, giống như hai con thú dữ với đôi mắt đỏ hoe đang cắn nhau, họ thà chết chứ không chịu buông tay, nhưng không thể phủ nhận là sức mạnh của Lý Thanh Sơn đang dần yếu đi, và hiện giờ đang trong thế yếu hơn.