Dù trong trận chiến khốc liệt vừa rồi Lý Thanh Sơn không thể suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hắn đã dựa vào khả năng chiến đấu của mình mà cố gắng hết sức, chiến đấu với hy vọng có thể tái sinh Niết bàn và giết chết Vũ Khuê Vương.
Quan tâm? Cộng Uyên khẽ lắc đầu, nàng không muốn mất đi uy phong của một nữ vương: “Ta đã đồng ý giúp người, đương nhiên là sẵn sàng ngã xuống.
”"Yên tâm đi, dù ta không dám nói rằng không phải trải qua nguy hiểm nào, nhưng ta đã mời ngươi từ Nam Hải đến đây thì cho dù ai muốn làm giết ngươi cũng phải bước qua xác ta trước! "Lý Thanh Sơn chân thành nói, từ trước đến nay hắn đều ân oán rõ ràng, nhưng lần này không giống như lần quyết đấu với Thôn Hỏa Nhân, khi đó bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, không ai nợ ai, nên nếu phải đối mặt với cái chết, đương nhiên hắn sẽ không cao cả đến nỗi chết thay cho Cộng Uyên.
Nhưng lần này Cộng Uyên đã lấy danh nghĩa là “bằng hữu” mà nhiệt tình giúp đỡ, với nguyên tắc của hắn thì sẽ không cho phép bản thân nhìn Công Nguyên chết ngay trước mặt.
“Ta giúp ngươi nhặt xác.
”Nụ cười trên khóe miệng Cộng Uyên chỉ một thoáng đã biến mất.
"Được!”Lý Thanh Sơn lắc đầu, sau đó đi thu gom tất cả thi thể yêu ma lại.
"Ngươi tìm chỗ nào mà tĩnh dưỡng đi, ta trở về trước.
"Lý Thanh Sơn bay đi, nhưng lại phát hiện Cộng Uyên đã theo sát phía sau, hắn nhướng mày cười nói: "Làm sao, không nỡ xa ta à?"“Nếu trên đường ngươi bị giết, ta phải đi đâu để nhặt thi thể của ngươi?”Cộng Uyên dừng một chút.
“Hoặc nếu ta bị người ta giết thì sao, sao ngươi ngăn cản bọn họ được?”"Chúng ta đâu còn là trẻ con nữa! Thôi được, vậy đi cùng nhau đi!"Lý Thanh Sơn và Cộng Uyên cùng nhau đi đến Vạn Độc Giáo, màn đêm cứ trầm lặng như nước, lúc này ở trong chính điện từng đường Phật quang màu vàng bao trùm cả cung điện vốn u ám như một thánh địa Phật giáo.
“Nam Hải Thần Ni?” Cộng Uyên nói, Nam Cương vốn rất ít đệ tử Phật giáo chân chính, trong trí nhớ của nàng cũng chỉ có Nam Hải Thần Ni mới có hào quang như vậy, hơn nữa hơi thở cũng rất giống, nhưng lại có chút gì đó khác.
"Không?" Lý Thanh Sơn vội lui về phía sau, nhưng lúc này hắn lại chần chừ một chút.
“Sao vậy?” Lần đầu tiên Cộng Uyên thấy vẻ mặt do dự như vậy của hắn.
“Không có việc gì.
” Lý Thanh Sơn lắc đầu, hắn cất bước đi vào đại sảnh.
Lúc này Tiểu An đang ngồi ở phía dưới cùng của Phật quang, nhưng khi thấy hắn thì liền mỉm cười, với sự nhạy bén của mình nàng nhận ra được hơi thở của hắn đã thay đổi, rõ ràng là Nết Bàn trùng sinh, cho nên không khỏi lộ ra vẻ lo lắng: "Ngươi không sao chứ?""Có chút phiền phức, ngươi vẫn ổn chứ!" Lý Thanh Sơn cười cười, mọi do dự trước đó đều tan biến, hắn lại trở lại dáng vẻ quả quyết như thường ngày, tuy rằng nàng đã không còn là đứa bé ngốc nghếch như trước kia, nhưng hắn cũng không quên mình phải làm gương cho nàng noi theo.
“Ừ.
” Tiểu An khẽ gật đầu.
Cho dù là trận quyết chiến giữa Lý Thanh Sơn và Vũ Khuê Vương, hay việc Tiểu An chống lại sự xâm nhập của Phật quang thì cũng đều rất khó khăn, mặc dù lúc này họ không nói nhiều về điều đó, nhưng cả hai người ai cũng hiểu rõ.
Ánh mắt của Như Tâm lướt qua giữa hai người, trong lòng bỗng phát ra tiếng thở dài khó hiểu, nàng lui ra ngoài đại điện thì gặp Cộng Uyên đứng trước cửa, liền chỉnh sửa trang phục và hành lễ, cử chỉ không xa cách cũng không thân thiết.
Cộng Uyên nhìn Như Tâm một chút, cũng khẽ gật đầu.
Đây là tư thế kiêu ngạo thường thấy của nàng khi là nữ vương Giao nhân.
Như Tâm khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy nhẹ bẫng.
Sẽ không có gì tốt hơn việc những thù oán kết thúc và từ nay về sau sẽ không còn phải vướng mắc điều gì nữa.
Cuối cùng Cộng Uyên vẫn không tiến vào chính điện, nàng chỉ đợi ở ngoài điện, trong lòng thầm nói: “Mình với hắn tuy rằng năng lực tương đương, rất thích hợp để tu luyện cùng nhau, nhưng con đường hoàn toàn khác biệt, hắn sẽ không ở lại Nam Hải, mình cũng sẽ không rời khỏi Nam Hải.
Khó có thể trở thành bạn đồng hành của nhau, chỉ giống như họ mới được coi là bạn đồng hành đích thực!"Lý Thanh Sơn đem xác của Vũ Khuê Vương và tất cả yêu nhân ra ngoài, chất thành một núi xác, mùi máu hôi tanh tràn ngập cung điện, yêu khí còn sót lại cũng tỏa ra bẩn thỉu.
Dưới sự chiếu sáng của Phật quang, yêu khí tiêu tan.
Xác chết của yêu nhân có dấu hiệu tan chảy, điều đó do sự khắc chế lẫn nhau giữa Phật và yêu, đồng thời thanh lọc và ô uế lẫn nhau.
Tiểu An nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, những tia Tam Muội Bạch Cốt Hỏa nhỏ li ti được phun ra từ trong miệng nàng, giống như những con rắn bò xuyên qua chân núi thi thể.
Một lúc sau, một ngọn lửa trắng tinh và trong suốt lan từ dưới lên trên, đốt cháy cả núi xác chết.
Tiểu An bước lên đỉnh núi xác chết, Tam Muội Bạch Cốt Hỏa lặng lẽ bùng cháy, giống như một bông sen trắng nở rộ đầy mê hoặc.
Nhưng lại không phản ứng mãnh liệt với Phật quang, mà từ từ xâm nhập và đốt cháy, nó chầm chậm nhả tơ xây kén chiếm lấy Phật quang.
Dưới vẻ đẹp lộng lẫy kia của nàng là một bộ Bạch Cốt cứ lúc ẩn lúc hiện ở trong ngọn lửa, rõ ràng đây là cảnh tượng vô cùng đáng sợ với rất nhiều xác chết và xương trắng, nhưng nó ẩn chứa một loại pháp thuật kỳ diệu không thể gọi tên của các hòa thượng Thiền tông.
Điều này không những chứng minh sự luân hồi giữa sự sống và cái chết và vẻ đẹp thần kỳ của chân lý tối cao, mà một lần nữa chứng minh rằng "Chu Nhạn Bạch Cốt Đạo" thực sự bắt nguồn từ Phật giáo chân chính.