Vị Ma Đế kia đã vượt qua khoảng hư không vỡ vụn đuổi theo hai người họ, rõ ràng bản tôn vẫn ở ngoài ngàn dặm nhưng ma khí do hắn phóng ra lại hóa thành luồng kiếm khí cuồn cuộn lao tới, tràn ngập trong ma quật.
Lý Thanh Sơn vội vàng dẫn theo Cộng Uyên bay ra khỏi ma quật.
Cảnh tượng trước mắt thay đổi, hai người lại về tới Nam Cương.
Họ lại cảm thấy phần da thịt phía sau lưng hơi nhói, kiếm khí của Ma Đế vẫn theo sát phía sau, nó đã xông ra khỏi ma quật, khí thế khó mà ngăn cản được!Ngay lúc ma khí sắp nuốt chửng bọn hắn thì cứ như phải chịu sự trói buộc vô hình nào đó, vỡ vụn rồi tiêu tán trong không trung.
Sự trói buộc của pháp tắc thiên địa thì dù là Ma Đế cũng không thể phá vỡ, ngay cả lực lượng mà hắn phóng thích ra cũng sẽ bị áp chế.
Ma Đế ngừng lại ở chỗ cách lối ra của ma quật khoảng mấy trăm dặm, hắn đứng vững vàng trong ma khí cuồn cuộn.
Nhìn qua, đó là một nam tử trung niên với râu ria xồm xoàm, mặt mũi tràn đầy vẻ đau khổ.
Hắn mang giày sợi đay, trên người mặc áo ngắn vải thô, đeo trên lưng một thanh trường kiếm, ở eo lại dắt thêm một thanh.
Không giống như Ma Đế kinh khủng vô cùng độc ác mà giống như kiếm khách hành tẩu giang hồ bình thường.
Sự áp chế đến từ Cửu Châu đã ngày càng mạnh mẽ, mỗi lần tiến lên trước một bước đều phải trả một cái giá rất lớn.
Ma Đế trầm ngâm:"Lý Thanh Sơn.
Đã nhiều năm trôi qua rồi mà Cửu Châu vẫn xuất hiện một nhân vật như vậy ! Dường như còn có liên quan đến Tàng Kiếm Cung, có thể khiến Cùng Kỳ chú ý đến.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, còn nghĩ rằng mình trốn được hay sao?"Màn đêm âm trầm, phía trên đầm lầy lớn lại sáng rực bất thường, từng tia sáng bạc huy hoàng xé toang bầu trời đen.
Ngân Long Vương bày ra trạng thái công kích rồi dốc hết sức, cứ như hóa thân thành một con rồng đang giận dữ, đang ra sức gào thét rồi xuyên qua, xé rách ma khí.
Nhưng ma khí dâng trào từ ma quật thật sự quá nồng đậm, ma vân bao phủ từ đầu tới cuối chân trời.
Thân thể cao lớn đỉnh thiên lập địa của mười hai vị Ma Thần dù có bị đánh tan một phần cũng sẽ khôi phục nhanh chóng.
Bắc Việt Vương chắp tay đứng ở cửa sổ, sắc mặt hắn có chút khó coi.
Đại trận này còn khó giải quyết hơn cả sự tưởng tượng của hắn, mà lại như có một bàn tay đang âm thầm khống chế, lần nào cũng có thể trừ khử thế công của Ngân Long Vương, giảm thiệt hại xuống con số nhỏ nhất.
Nếu cứ tiếp tục như vậy Ngân Long Vương sẽ không còn chịu đựng nổi nữa.
Hắn quay đầu nói với Đại Dung Thụ Vương:"Đạo hữu, dường như có thứ gì đó đã để mắt tới thế giới này, chỉ sợ rằng lần ma tai này không thể kết thúc một cách dễ dàng đâu.
"Đại Dung Thụ Vương hiểu rõ trận pháp, cũng càng cảm nhận được sự kinh khủng của bàn tay đang thao túng phía sau hơn Bắc Việt Vương nhiều.
Thập Nhị Đô Thiên Ma Sát Trận này vận chuyển cũng không hề thông thuận tự nhiên, lại có chút cảm giác chậm chạp trì trệ, hiển nhiên là bị pháp tắc trong thiên địa áp chế và quấy nhiễu.
Nhưng hiệu quả của trận pháp lại tốt đến nỗi không thể tưởng tượng, cứ như là nó hoàn toàn có thể nhìn thấu thế công của Ngân Long Vương, chỉ tùy tiện chạm nhẹ là có thể thay đổi càn khôn.
Đại Dung Thụ Vương nói với giọng điệu nặng nề:"Chỉ mong không giống như những gì ta suy nghĩ.
""Chẳng lẽ đạo hữu đã nhìn ra được điều gì?"Bắc Việt Vương hỏi.
"Trong mười hai vị Ma Thần này, có một vị từ đầu tới giờ đều chưa từng nhận sự công kích.
"Lúc Đại Dung Thụ Vương nhìn thấy đại trận này đã cảm thấy mọi chuyện rất nghiêm trọng.
Nhưng hắn không ngờ rằng mọi chuyện lại nghiêm trọng tới mức này.
"Cùng Kỳ!"Bắc Việt Vương suy nghĩ một lúc rồi cũng để lộ vẻ ngạc nhiên:"Không thể nào! Chỉ là một tên Thực Cổ Vu Vương nhỏ nhoi lại có thể mời được vị này ư?"Mọi người đều biết Thực Cốt Vu Dân thờ phụng Cùng Kỳ làm tổ thần.
Nhưng cũng giống như Thôn Hỏa Nhân sùng bái Hỏa Thần Chúc Dung, ở Nam Cương vốn dĩ tồn tại rất nhiều cái tên lâu đời, những vị Thần Ma này tồn tại ở một thế giới cao hơn, rất ít khi trả lời tín đồ của mình.
Tên của họ cũng chỉ có thể lưu truyền trong vùng đất man hoang.
Trong mắt người phàm, người tu hành gần như là Thần Tiên Phật Ma, đặc biệt là những đại tu sĩ đã vượt qua thiên kiếp lần thứ ba kia càng là cao cao tại thượng, không thể tiếp xúc tới.
Nhưng Bắc Việt Vương lại biết rất rõ, họ chẳng qua chỉ được tính là vương giả trong người tu hành, không thể nào so sánh với Thần Tiên Phật Ma.
Khoảng cách giữa họ với Thần Tiên Phật Ma cũng không gần hơn khoảng cách giữa người phàm và người tu hành là bao, con đường tu hành dài đằng đẵng.
Không có bất cứ đại tu sĩ nào chú ý tới tranh đấu giữa người phạm, vậy nên cũng không đáng để nhắc tới, cũng không có ý nghĩa gì cả.
Nên Bắc Việt Vương mới không tin rằng Cùng Kỳ sẽ nhúng tay vào chuyện của Cửu Châu.
Cũng giống như những gì Bắc Việt Vương đã nói, đồ diệt một hai thành trì của Thanh Châu cũng không khiến hắn cách thắng lợi gần thêm một bước, có càng nhiều chuyện quan trọng hơn đang chờ hắn xử lý.