Tia hy vọng cuối cùng đã vụt tắt, như thể ánh hoàng hôn lúc chiều tà đã hoàn toàn chìm xuống biển sâu, chỉ để lại một bóng tối vĩnh hằng.
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn vẫn rất bình tĩnh, nhưng những đốn màu vàng đục trên cơ thể cứ thế lan ra, xâm nhập vào tận trong xương tủy hắn.
Một tiếng “bịch” lớn vang lên, Âm Dương Vương từ trên trời đáp xuống ở đằng xa, hắn dùng ánh mắt của một kẻ thắng cuộc nhìn Lý Thanh Sơn, tốc độ hồi phục của những vết thương trên cơ thể hắn nhanh đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn cười toe toét nói: “Lý Thanh Sơn, ngươi lại lần nữa thất bại thảm hại dưới tay ta rồi, thế nào, không can tâm chứ gì, không phục chứ gì!?""Sai.
”Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thắng chính là thắng, thua chính là thua, không có cái gọi là không phục.
""Đừng cố gắng chống đỡ nữa, để ta giúp ngươi chết thoải mái hơn nhé!"“Được thôi!”Lý Thanh Sơn cười nói.
Âm Dương Vương tiến lên phía trước một bước, rồi đột nhiên dừng lại: "Ngươi tưởng ta ngu ngốc đến vậy sao? Ta sẽ đứng ở đây xem ngươi chết như thế nào!"Dù bây giờ Lý Thanh Sơn đã yếu ớt đến đến nỗi tưởng chừng như chỉ cần một ngón tay cũng có thể đánh gục, nhưng Âm Dương Vương vẫn không dám tới gần hắn.
Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Âm Dương Vương, sau đó xoay người nhìn về hướng Vạn Độc Giáo, thầm nói trong lòng: "Thực xin lỗi vì phải bỏ ngươi lại một mình nhé!"Việc hắn cố gắng tu luyện thành phép thần thông mạnh nhất, chiến đấu với kẻ thù mạnh nhất, gặp gỡ người phụ nữ xinh đẹp nhất, đi lên tận chín tầng mây và sát cánh cùng cùng Ngưu ca, bây giờ tất cả những hoài bão này sẽ trở thành hư vô.
Nhưng khi bước ra khỏi ngôi làng nhỏ ấy, hắn đã thề là sẽ không bao giờ quay trở lại đó nữa, như vậy có nghĩa là hắn đã lường trước được sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng hắn chỉ có một điều hối tiếc là không thể gặp lại nàng ấy.
Một khoảng trầm mặc bao trùm “Ngân Long Vương”, ngoại trừ Đại Dung Thụ Vương thì ba người còn lại trước giờ cũng không có giao tình gì với Lý Thanh Sơn, thậm chí giữa họ còn xảy ra tranh chấp và xung đột, nhưng vào lúc này tất cả họ ai nấy cũng đều im lặng.
Đại Dung Thụ Vương nắm chặt tay, đã mấy lần hắn muốn ra tay nhưng cuối cùng lại kìm nén bằng một tiếng thở dài.
Cơ thể thật sự của hắn đang cách xa đó cả ngàn dặm, nếu chỉ dựa vào phân thân thì cho dù có ra tay cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa đám người Bắc Việt Vương cũng sẽ không cùng hắn mạo hiểm tính mạng.
Mặt trăng đã bị đám mây ma thuật bao phủ, các vì sao trở nên cũng ảm đạm tối tăm, nhưng đột nhiên ở phái chân trời đen kịt được một luồng ánh sáng trắng chiếu rọi, giống như mặt trời đang mọc và bình minh đang ló rạng, trong khoảnh khắc tiếp theo một ngọn lửa trắng bùng cháy khắp nửa bầu trời .
Bắc Việt Vương nhướng mày, kinh ngạc nói: “Có thứ gì đang đến gần với tốc độ rất nhanh!"Trong đầu vừa nghĩ, một bóng người xuất hiện giữa bầu trời đầy lửa – nàng nắm chặt thanh cốt kiếm sáng bóng trong tay, mái tóc dài nhìn như rong biển tung bay trong ngọn lửa, đôi lông mày nhướng lên và nhíu chặt lại, lúc này trong lòng nàng tràn đầy lo lắng, mãi cho đến khi nhìn thấy hắn thì mới lộ ra một nụ cười: "Thanh Sơn!"Lý Thanh Sơn cũng cười, nếu như ngay lúc này hắn có chết thì cũng sẽ không còn điều gì phải hối tiếc.
Âm Dương Vương giật mình, nhưng lại quay đầu cười lạnh: "Đừng vui mừng quá sớm, ngươi cho rằng ai sẽ dám xông vào đây để cứu ngươi?"Với uy lực của Thập Nhị Đồ Thiên Ma Sát Trận thì bất cứ ai muốn đột nhập vào cũng đều khó có thể thoát khỏi cái chết.
Đến cả người điều khiển “Ngân Long Vương” như Bắc Việt Vương cũng không dám đến gần, huống chi là người khác.
Lý Thanh Sơn cũng chẳng thèm nhìn Âm Dương Vương lấy một cái, hắn chỉ ngửng mặt lên trời rồi cười, trên mặt không cảm xúc, hắn cũng sẽ không khuyên nàng quay trở về, bởi vì đối với họ việc sống chết có nhau là chuyện đương nhiên.
Mong chúng ta được ở bên nhau thêm một giây phút nữa, cho đến khi cái chết chia cắt đôi ta!Ánh sáng của sự thù hận trên bầu trời được gom lại hòa vào cơ thể của Tiểu An, biến thành một luồng sáng trắng, chỉ trong nháy mắt nàng đã bay được hàng ngàn dặm, lướt qua “Ngân Long Vương”, dưới sự chú ý của mười hai vị Ma Thần, nàng không chút do sự mà tiến vào Thập Nhị Đô Thiên Ma Sát Trận, lao vào lòng của hắn!Lý Thanh Sơn hơi lảo đảo một chút, rồi đưa tay ôm lấy nàng: "Hình như lại lớn rồi, ta sắp ôm không nổi ngươi nữa rồi.
"“Ừm.
”Tiểu An gật đầu, chăm chú nhìn hắn, dùng tay không vuốt ve trên mặt hắn, Phật quang trên người nàng tỏa ra đến chỗ nào là những đốm màu vàng trên cơ thể hắn lập tức biến mất, làn da cũng được hồi phục lại như bình thường.
"Ngươi đã vượt qua ba lần Thiên Kiếp rồi.
""Ừm.
""Rất tốt.
"“Lý Thanh Sơn, chúc mừng ngươi lại có thêm một người chôn cùng!”Âm Dương Vương trần giọng nói.
“Cái tên này làm ta khó chịu chết đi được, giúp ta giết hắn đi.
”Lý Thanh Sơn nhe răng cười, nhìn Tiểu An phàn nàn.
"Được.
”Tiểu An nhẹ ngàng quay đầu lại, trong lòng Âm Dương Vương bỗng giật thót lên, dù hắn không cảm nhận được bất cứ nguy hiểm chết người nào, trước mặt chỉ là một khoảng trống rỗng, hắn cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng, nhưng lại có một cảm giác sợ hãi gì đó khó diễn tả.