Cái đầu của Cùng Kỳ lại rũ xuống phía dưới một chút, lôi đình và Cương Phong bốn phía bắt đầu oanh kích lên thân thể hắn nhưng bị một vòng ma vương mờ mờ ngăn trở.
Pháp tắc thiên địa giống như gông xiềng vô hình, thực lực càng mạnh, cảnh giới càng cao thì sự bài xích cũng càng lớn.
Cùng Kỳ có mạnh hơn nữa cũng không chống lại được toàn bộ thế giới này, nhưng mà vẻ thản nhiên không chút che giấu lại còn khủng bố hơn cả là sự uy hiếp lạnh lùng.
“Mạng ngươi!”Lý Thanh Sơn ngừng cười, nói kiên quyết.
Trong phút chốc thời không như khựng lại, tuy rằng cũng muốn “chỉ cần có núi xanh, lo gì không có củi đốt”, nhưng cũng nhớ rõ có người từng nói với hắn rằng:“Hãy nhớ kỹ, không được cúi đầu với bất kỳ ai, vì ngươi từng cưỡi trên lưng của ta.
”Từ ngày đó, hắn có thể chịu nhục hay hổ thẹn, hoặc chật vật lưu vọng, nhưng không thể nào cúi đầu, bằng không dù có lên chín tầng trời thì cũng không có mặt mũi nào sóng vai cùng vị kia!Trong tiếng sấm gào gió thét, giọng nói kiên quyết của Lý Thanh Sơn truyền đến rất rõ ràng.
Đám người Bắc Việt Vương ở trong “Ngân Long vương” đều vô cùng ngạc nhiên, trên đời nào có ai ngu xuẩn như vậy, tình nguyện tan xương nát thịt chứ cũng không muốn cúi đầu.
Ngay cả họ đều là vương giả ngạo mạn khắp thiên hạ, vậy mà cũng không cảm thấy việc cúi đầu trước một vị thân linh chân chính là chuyện đáng hổ thẹn.
Chớ nói chi Cùng Kỳ còn biểu hiện đủ thành ý, được thần linh coi trọng như vậy còn được coi là một loại vinh hạnh ấy chứ.
Chỉ có Đại Dung Thụ Vương loáng thoáng suy đoán ra nhưng cũng chỉ thở dài một tiếng ở trong lòng.
Cùng Kỳ sửng sốt một lát, tuy hắn nói Lý Thanh Sơn đừng hòng kéo dài thời gian, nhưng cũng không ngờ tên này lại quyết đoán như vậy, thế mà lại không thèm chừa đường cứu vãn, nên hắn cúi đầu nhe răng nói:“Thật ngu xuẩn! Cũng thật kỳ quái! Lý Thanh Sơn, ngươi thật sự cho rằng ra sẽ không giết ngươi?”“Vậy thì đến đây đi!”Lý Thanh Sơn giang hai tay ra, xúc động chịu chết.
“Ngươi cũng rất thú vị, nhưng ta sẽ không để ngươi dùng thanh kiếm này để đâm ta.
”Ánh mắt Cùng Kỳ đột nhiên chuyển hướng, rơi xuống người Tiểu An.
Mũi kiếm của thanh kiếm trong tay Tiểu An không khỏi hơi chấn động, vốn muốn mượn Lý Thanh Sơn để tạo cơ hội tập kích ám sát Cùng Kỳ, cũng chuẩn bị tốt để xuất kiếm rồi, dựa vào uy lực của Thí Phật kiếm thì có thể làm hóa thân của Cùng Kỳ bị trọng thương.
Nhưng rõ ràng nàng không hề động đậy, lại càng không bộc lộ chút sát khí nào, vậy mà Cùng Kỳ chỉ liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấu.
Kẻ địch này không đơn giản chỉ là cường địch nữa rồi, quả thực là không hề để lộ chút sơ hở nào.
Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy nặng nề, thật sự không cho họ một cơ hội nhỏ nhoi nào sao, lẽ nào hôm nay thật sự phải chết ở đây?“Ngươi biết kiếm này sao?”Tiểu An nâng Thí Phật kiếm lên, đăm chiêu nói.
“Ta không những biết kiếm này, mà còn biết hỏa diễm của ngươi.
Con đường mà ngươi muốn đi, không những Tiên Phật không thể khoan dung, mà ngay cả Ma Vực cũng không chứa được.
Đi đi, ta tha cho ngươi một mạng!”Giọng nói của Cùng Kỳ cuồn cuộn, lấn át tiếng sấm gào gió thét, áp xuống che trời rợp đất.
Thân thể Tiểu An hơi đong đưa, y phục bay phần phật, mái tóc dài phấp phới, nhưng biểu cảm không hề bị lay động, chỉ nắm chặt Thí Phật kiếm.
Ánh mắt Lý Thanh Sơn trở nên nghiêm túc, tập hợp lực chấn động, cũng chuẩn bị tốt để liều mạng một lần.
Cho dù không có phần thắng, cho dù chắc chắn phải chết thì cũng phải chiến một trận.
“Lý Thanh Sơn, cứ ép chết ngươi như thế thì thực sự quá vô vị.
Ngươi muốn chết hay là muốn sống?”Cùng Kỳ chuyển đề tài, vẻ hứng thú trong mắt ngày càng nồng đậm.
“Nói nhảm!”Lý Thanh Sơn quát lên.
“Vậy thì đánh cuộc đi!”“Đánh cược cái gì!”“Hôm nay ta ỷ lớn ép nhỏ, chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy không cam lòng.
Vậy nên ta cho ngươi đôi chút thời gian…”Hắn ngừng lại một lát:“Vậy năm trăm năm chắc được rồi, khi đó ngươi đến Khuynh Kỳ sơn, chúng ta lại chiến một hồi, nếu ngươi thất bại…”“Được, năm trăm năm, nếu ta không lật đổ được Khuynh Kỳ sơn của ngươi thì sẽ tình nguyện nghe mệnh lệnh của ngươi!”Trong mắt Lý Thanh Sơn sáng ngời, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy.
Thời gian năm trăm năm là sự khoan nhượng lớn đến mức nào, chắc chắn khi đó hắn đã có thể độ kiếp phi thăng, đi tới Thiên Ngoại.
Cho dù vẫn không phải là đối thủ của Cùng Kỳ ở giới này như cũ, nhưng chỉ cần hắn không tới Ma Vực thì Cùng Kỳ cũng chẳng làm gì được hắn.
“Đây là ngươi nói đấy nhé, chúng ta đập tay thề đi! Nếu ta thua thì cũng giống như vậy!”Cùng Kỳ cười khằng khặc đầy quái dị, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành hình dáng nhân loại.
Chỉ thấy thân thể hắn vặn vẹo tựa như nhân vật trừu tượng trong tranh, quanh thân có một tầng ma quang bao phủ, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo không thấy rõ, bỗng duỗi cánh tay phải biến ảo vặn vẹo về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cảm thấy như bị mắc mưu, nhưng đến bước này thì cũng không thể đổi ý, nên đành tiến lên một bước vỗ tay xin thề với Cùng Kỳ!Đùng! Trong nháy mắt khi song chưởng va chạm, Cương Phong và sấm sét ở bốn phía thuận thế mà lắng lại, tựa như có uy lực vô hình gì đó ngăn cách được cả cơn giận của trời đất ở bên ngoài.