Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1589 - Chương 1599: Mong Muốn

Chương 1599: Mong Muốn

"Ta sống cũng không phải chỉ vì lợi ích, hơn nữa nếu năm ngàn năm trước ta cũng nghĩ như ngươi thì bây giờ làm sao ngươi có thể đứng ở đây chứ?"Đại Dung Thụ Vương cười nói, thái độ dịu dàng mà thân thiết.

"Nhưng bây giờ ngươi đã có ta rồi!"Đằng phu nhân đáp.

"Ý chí tiền bối rộng lớn, tấm lòng bác ái khiến người ta khâm phục!"Lý Thanh Sơn khen ngợi, dù hắn không phải là một người có lòng thương người, nhưng vẫn vô cùng khâm phục những gì Đại Dung Thụ Vương làm.

Hơn nữa nếu nói đúng ra thì Lý Thanh Sơn cũng là người được lợi của tấm lòng bác ái này.

"Lắm chuyện.

"Đằng phu nhân không vui, trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn.

"Không được vô lễ!"Đại Dung Thụ Vương xua tay rồi nói:"Ta và Thanh Sơn có chuyện cần bàn, ngươi lui xuống trước đi.

""Không!"Đằng phu nhân làm nũng, cho tới khi Đại Dung Thụ Vương nhíu mày thì nàng mới không bằng lòng mà rời khỏi hắn, trực tiếp biến mất khỏi đây.

Đại Dung Thụ Vương nói với Lý Thanh Sơn:"Để ngươi chê cười rồi.

""Tiền bối càng già càng dẻo dai, khiến vãn bối bội phục không thôi.

"Lý Thanh Sơn ranh mãnh cười đáp.

Đại Dung Thụ Vương lắc đầu, hắn mời Lý Thanh Sơn vào chính điện rồi nói:"Ta cũng không vĩ đại như những gì ngươi nghĩ, thà từ bỏ phi thăng cũng phải tạo phúc cho chúng sinh.

Lần này ta mời ngươi đến đây thật ra là có chuyện xin nhờ!""Cần gì phải nói xin nhờ chứ, đạo hữu cần gì cứ việc mở miệng, nếu như ta có thể làm thì chắc chắn sẽ dốc hết sức.

"Lý Thanh Sơn nghiêm túc đáp lời, hắn cũng không dám đồng ý ngay.

Dù có ơn báo ơn, có oán báo oán là nguyên tắc của hắn, nhưng việc có thể để Đại Dung Thụ Vương mở miệng nói chữ xin nhờ thì chắc chắn không phải việc nhỏ.

Lý Thanh Sơn cũng chỉ có thể thận trọng hơn, nếu dễ dàng đáp lời thì càng thêm không ổn.

Đại Dung Thụ Vương hơi trầm ngâm một chút, hắn ngẩng mặt lên trời rồi thở dài:"Vạn vật sinh linh, làm gì có ai không dục không cầu chứ? Ngay cả một cái cây cũng cần có ánh nắng! Đợi tới lúc có linh tính, hóa thành tinh quái thì dục cầu càng nhiều hơn.

Dùng sức một người phù hộ sinh linh nơi đây cũng là mong muốn của ta, nhưng đã bước vào Tu Hành Đạo thì đương nhiên cũng muốn tìm cho mình một con đường.

Ngươi cũng có thể nhận ra được, con đường mà ta tìm tới cũng không phải là độ kiếp phi thăng.

""Vậy là gì?"Lý Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi lại, ngoại trừ không ngừng độ kiếp ra, chẳng lẽ còn có con đường khác có thể đi ư?"Ngươi đã gặp qua Kim Thiền, hắn từng dùng giếng làm ví von, nói muốn nhảy ra khỏi giếng đúng chứ?""Đúng vậy.

""Đó là con đường hắn theo đuổi, nhảy ra khỏi giếng chính là độ kiếp phi thăng, đi tới một thế giới rộng lớn hơn.

Thử hỏi có con ve nào không muốn phá vỡ bùn đất, thoát khỏi giáp xác, vươn cánh bay cao? Nhưng ta chỉ là một gốc cây, chỉ muốn bảo vệ mảnh đất này!"Tiểu An bình tĩnh nói:"Dù tuổi thọ của yêu tộc cao hơn nhân loại nhiều, Thảo Mộc Tinh Linh nhiều hơn yêu quái tầm thường, nhưng cũng không phải vô cùng vô tận, luôn có một ngày tiêu hao hết.

""Đúng vậy, muốn bảo vệ thế giới này hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng, nếu đó là một con đường chết thì ta cũng không có quyết tâm đó.

Dù sao ta cũng chỉ là một trong vạn vật sinh linh mà thôi, sao lại không có lòng muốn sống chứ, trường sinh vốn dĩ là mục tiêu đơn thuần nhất của tất cả những người tu hành!""Vậy phải làm sao mới được?""Ta suy nghĩ rất nhiều năm, cũng chỉ nghĩ ra được một cách.

Đó chính là hóa thân thành giếng!"Trong đôi mắt màu xanh thẫm của Đại Dung Thụ Vương lóe lên ánh sáng trí tuệ.

Bên trong Tham Thiên Thành u tĩnh, mỗi một chi tiết điêu khắc của tòa nhà đều vô cùng độc đáo, các tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp đến từ trăm tộc đều được trưng bày bên trong, làm cho toàn bộ thành trì không giống như là một nơi để cư trú, mà lại càng giống viện bảo tàng hơn, mà thành chính điện trọc trời lại càng là nơi xinh đẹp nhất.

Nhưng lúc này những người ở trong điện lại không có tâm trạng tham quan, giọng nói kinh ngạc của Lý Thanh Sơn quanh quẩn bên trong điện phủ trống trải:“Hóa thân thành giếng!”“Tiền bối muốn tự tạo thành một phương thế giới, hay là muốn dung hợp với thế giới cửu châu?”Tiểu An dường như đã nhận ra gì đó.

“Nếu muốn vĩnh viễn ở lại thế giới này thì đương nhiên sẽ lựa chọn cách thứ hai, nhưng cũng không phải là dung hợp, nếu dung hợp thì coi như xong rồi”Đại Dung Thụ Vương lại nhìn về phía Lý Thanh Sơn:“Nếu dùng tu la tràng của ngươi để so sánh thì ta phải trở thành khí linh, dùng trái tim của mình làm trái tim của bầu trời, dùng ý thức của bản thân để thay thể ý thức thế giới này.

”Lúc này Lý Thanh Sơn mới biết được vì sao Đại Dung Thụ Vương lại bất chấp tất cả mà khuếch trương chi nhánh, giống như rêu phong lan tràn trên thành giếng vậy, đây là dã vọng đáng kinh ngạc đến cỡ nào chứ!“Nhưng phải làm như thế nào đây? Không lẽ đạo hữu muốn khuếch trương đến mức bao phủ toàn bộ cửu châu sao?”Chuyện này không thể nào làm được, cho dù nhân tộc không ngăn cản hành động của Đại Dung Thụ Vương, hắn ta cũng không biết phải tiêu tốn thời gian bao nhiêu năm, tuổi thọ của hắn ta cũng không dài đến mức đó.

Bình Luận (0)
Comment