Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1588 - Chương 1598: Đằng Phu Nhân

Chương 1598: Đằng Phu Nhân

Nhưng chiều dài và độ cao sẽ mang tới cho con người những cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Vạn trượng nếu nằm ngang trên đất thì chẳng qua chỉ là mấy chục dặm mà thôi, nhưng nếu dựng thẳng lên thì lại khác.

Mà ngọn núi cao nhất thế giới ở kiếp trước của Lý Thanh Sơn cũng chưa tới ba ngàn trượng, hơn nữa còn đứng sừng sững trên cao nguyên, chứ thực sự ngọn núi đó cũng không cao đến thế.

Đại Dung Thụ Vương trước mặt lại là thật sự cao vạn trượng, nếu không phải tận mắt thấy thì rất khó để có thể tưởng tượng ra hình ảnh này.

"Còn không mau lên đây, chẳng lẽ ngươi uống nhiều rượu quá nên không bay nổi nữa à?"Đại Dung Thụ Vương nói.

"Ta tới đây.

"Lý Thanh Sơn giương cánh rồi bay thẳng lên, Tiểu An cũng theo sát hắn.

Bay lên không trung cao mấy ngàn trượng mới thấy được toàn diện Đại Dung Thụ Vương, Lý Thanh Sơn không khỏi nhíu mày:"Thái Dương Đằng!"Một dây leo màu vàng vô cùng to lớn quấn quanh trên người Đại Dung Thụ Vương, như Kim Long trong truyền thuyết.

Nó tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, chẳng trách dưới những tán cây ngút ngàn kia lại cảm thấy sáng sủa hơn nhiều.

Lý Thanh Sơn không khỏi cảm thấy kỳ quái, rễ của Thái Dương Đằng này trực tiếp cắm vào thân cây, hấp thu chất dinh dưỡng từ thân thể của Đại Dung Thụ Vương.

Nó không đem lại bất cứ lợi ích gì cho việc tu hành của Đại Dung Thụ Vương, sao hắn lại để mặc cho nó quấn lấy mình như thế chứ?Lần đầu tiên Lý Thanh Sơn gặp Đại Dung Thụ Vương thì nhận được hai ủy thác lần lượt là trừ sâu và nơi lỏng sự siết chặt của Thái Dương Đằng.

Hắn biết Thái Dương Đằng này là một thực vật ký sinh vô cùng cực đoan hung tợn, có thể hút đi tất cả linh lực, gần như không e ngại bất cứ sự công kích thuật pháp nào.

Nếu là ở phân chi thì còn có thể đưa tới một chút tác dụng phòng ngự, nhưng đây là trung tâm của rừng rập, ai có thể đối đầu với đối địch với Đại Dung Thụ Vương, ai dám làm chuyện đó chứ? Tạm thời không nói tới thực lực bản thân Đại Dung Thụ Vương, chỉ nói tới bảy tám vị Yêu Vương và Dị Nhân Vương mà Lý Thanh Sơn gặp được trên quãng đường đi tới đây thôi, lại cộng thêm những kẻ chưa từng hiện thân kia thì Tham Thiên Thành quả thực là vững như thành đồng.

"Chỉ là, nếu Thái Dương Đằng khổng lồ này công kích thì đúng là rất kinh khủng!"Lý Thanh Sơn âm thầm nói trong lòng, hắn bay tới trên đỉnh đại thụ, một tòa cung điện hùng vĩ xuất hiện trước mắt.

Đại Dung Thụ Vương huyễn hóa thành hình người cũng đang chờ ngay trước cửa cung điện.

Ánh mắt Lý Thanh Sơn rơi vào bên cạnh Đại Dung Thụ Vương, ở đó có một nữ tử đang ôm lấy cánh tay của Đại Dung Thụ Vương, còn dựa đầu lên vai hắn một cách vô cùng thân mật.

"Tình nhân? Thư ký? Không ngờ rằng lão nhân gia lão ta còn thích cái này!"Lý Thanh Sơn âm thầm nói trong lòng, nữ tử kia xinh đẹp động lòng người, cơ thể lại mảnh khảnh thon dài thướt ta, trên gương mặt nở một nụ cười xán lạn, tóc vàng rũ xuống.

Trên mái tóc còn cắm một đóa Thái Dương Hoa xinh đẹp, vô cùng tươi sáng.

Nhưng Lý Thanh Sơn lại có một loại cảm giác không muốn tới gần nàng như bản năng mách bảo.

Lý Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hắn hiểu ra được hóa ra nàng chính là dây leo Thái Dương Đằng kia, hơn nữa từ khí tức nàng tỏa ra cũng có thể thấy đây là một vị Yêu Vương.

"Thanh Sơn, hài lòng với sự chiêu đãi của ta không?"Đại Dung Thụ Vương tiến lên chào đón, nữ tử tóc vàng kia cũng theo sát lấy hắn, từ đầu tới cuối đều ôm lấy cánh tay hắn.

"Vô cùng hài lòng!"Lý Thanh Sơn vỗ bụng, rồi còn ợ một hơi dài.

Hắn đưa mắt nhìn về phía nữ tử tóc vàng kia:"Không biết đạo hữu này là?""Gọi ta là Đằng phu nhân là được, đây là Thụ lão gia của ta!"Đại Dung Thụ Vương đang muốn giới thiệu thì Đằng phu nhân lại nhanh hơn một bước, giọng nói dịu dàng như dây leo quấn quanh lấy.

Ánh mắt nàng chỉ dừng lại ở trên mặt Lý Thanh Sơn một giây rồi ngay lập tức chuyển về nhìn Đại Dung Thụ Vương, trong mắt tràn ngập ngọt ngào, không muốn rời xa.

Lý Thanh Sơn thấy vậy thì ê cả răng, hình ảnh này cũng rất hiếm gặp trong tình lữ nhân loại, huống chi là hai đại Yêu Vương.

Tiểu An thấy vậy thì không khỏi cảm thấy yêu thích và ngưỡng mộ, không phải nàng hâm mộ sự thân mật kia, mà là hâm mộ gắn bó gần gũi, vĩnh viễn không chia lìa.

Dường như Đại Dung Thụ Vương cũng đã quen với việc này, hắn dẫn Lý Thanh Sơn vào cung điện, vừa đi vừa nói:"Trên đường đi cảm thấy thế nào?""Tốt lắm.

"Lý Thanh Sơn trả lời thật lòng, không chỉ bởi vì rượu ngon vật lạ, mà còn có sự văn minh đặc biệt tồn tại trong mảnh rừng rậm này.

Những dị tộc hắn gặp được không dưới mười loại, dù cũng có giết chóc để săn mồi nhưng có một cảm giác như tuần hoàn tự nhiên, cho dù là mạnh mẽ hay nhỏ yếu, mỗi một sinh mệnh đều có chốn dung thân, có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở.

Lý Thanh Sơn nói ra suy nghĩ của mình, Đại Dung Thụ Vương cười to, như thể nói tới điều mà hắn đắc ý nhất.

"Nhưng có vẻ ngài đã khuếch trương quá lớn, như vậy sợ rằng sẽ gặp bất lợi trong việc phi thăng!""Lão đầu tử thấy chưa, ta đã nói ngươi làm vậy là sai mà.

Ngay cả vị tiểu huynh đệ lần đầu tiên tới này cũng nhận ra được vấn đề, ngươi làm vậy thì có lợi gì cho việc tu hành của ngươi chứ? Những dị nhân yêu quái kia thì liên quan gì tới ngươi?"Đằng phu nhân phàn nàn.

Bình Luận (0)
Comment