Cánh rừng bao la yên ả, sương mù lượn quanh khắp nơi, nhưng lại tràn ngập vẻ kỳ bí, cảnh sắc xa hoa lộng lẫy.
Lý Thanh Sơn lao nhanh giữa các nhánh cây, chỉ mới đi được hơn mười dặm thì đột nhiên một bóng đen hiện lên từ lớp bùn đất rồi ngăn hắn lại.
Hóa ra là một nam tử gầy gò với làn da đen bóng, cả người hắn được bao phủ bởi vảy giáo, không biết là Yêu Soái do loại thú nào biến thành, sau lưng hắn còn khiêng một cái bao lớn.
"Nếm thử xem?"Yêu Soái kia mở túi ra, bên trong là hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đủ loại màu sắc, có con nhúc nhích, có con bò lung tung, cũng có con bay ra ngoài, nhìn có chút kinh khủng.
"Được thôi!"Lý Thanh Sơn tiện tay bắt một con côn trùng giáp xác màu đỏ rồi bỏ vào miệng, hắn nhẹ nhàng cắn một cái, nước trong côn trùng chảy ra, vị ngọt nhẹ nhàng ngon hơn cả mật.
Mỗi một loại Lý Thanh Sơn đều thử một lần, những con côn trùng này có chua, có ngọt, có cay, có mặn, đều có một vị ngon khác nhau.
Vốn dĩ Tiểu Phượng Hoàng không hứng thú lắm, nhưng thấy Lý Thanh Sơn ăn vui vẻ như vậy thì cũng không kìm được mà nếm thử, vừa nếm đã không thể dừng.
Lý Thanh Sơn vừa đi vừa nghỉ, gặp được vô số dị nhân yêu ma, lấy ra vô số thứ kỳ lạ để chiêu đãi hắn.
Có kẻ ngàn dặm tới đón, chuẩn bị rượu ngon mỹ thực, cũng có kẻ đứng canh trên đường hắn đi.
Lý Thanh Sơn không để ý người đến là ai, lấy ra thứ gì, có rượu thì hắn uống, mỗi lần đều uống cạn nên dần dần hơi men bốc lên.
Hắn hát vang trên đường, cười to ngàn lần!"Lúc nên ra tay thì ra tay! Hùng hùng hổ hổ xông phá Cửu Châu.
"Lý Thanh Sơn càng đi, ba phần men say biến thành bảy phần, tiếng ca to rõ phá vỡ sự yên lặng của rừng rậm, khiến vô số chim rừng giật mình mà bay đi.
Trong vô thức đã ba ngày ba đêm trôi qua, hắn uống không biết bao nhiêu loại rượu ngon, ăn không biết bao nhiêu món ngon vật lạ.
Khi vượt qua một cây đại dung thụ đột nhiên tầm mắt trở nên vô cùng rộng lớn, trước mặt hắn đã không còn những gốc cây xen kẽ mà là một bộ rễ cây rắc rối khó gỡ, đan xen vào nhau tạo thành một mê cung cực lớn trên mặt đất.
Lý Thanh Sơn nhảy lên trên ngọn cây đại dung thụ, đưa mắt nhìn về nơi xa, nhưng tầm mắt lại bị ngọn núi cao được phủ kín màu nâu xanh chặn mất.
Vách núi lồi lõm, đá vôi lởm chởm, nhưng có vẻ vô cùng chỉnh về.
Hắn nhìn về hai bên trái phải cũng không thấy được điểm tận cùng.
Ngẩng đầu nhìn lên thì ánh mắt cũng bị từng lớp sương mù ngăn cản, không đoán được nó cao bao nhiêu.
"Ngọn núi này kỳ lạ thật!"Lý Thanh Sơn say khướt, hắn thốt lên.
Tiểu Phượng Hoàng trên lưng cũng đã say đến bất tỉnh nhân sự, mơ mơ màng màng kêu lên vài tiếng.
Trên đường đi tới đây Lý Thanh Sơn cũng đã vượt qua không ít những ngọn núi cao, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được ngọn núi cao mà kỳ quái đến như vậy.
Tất cả những sông núi hắn từng gặp qua khi so sánh với ngọn núi trước mặt thì chẳng khác nào người lùn.
"Đó không phải là núi.
"Tiểu An cũng uống với hắn khá nhiều rượu, nhưng ánh mắt của nàng vẫn tỉnh táo và linh hoạt.
"Không phải núi thì là cái gì?""Chẳng lẽ ngươi quên mình tới đây để làm gì rồi sao?""Ngươi thật sự cho rằng ta say rồi à.
Ha ha ha, đùa thôi, đương nhiên ta tới Tham Thiên Thành để bái kiến Đại Dung Thụ Vương!Lý Thanh Sơn nói đến đây thì đột nhiên giật mình, hắn vội thôi động Linh Quy Trấn Hải Quyết tạm thời đè men say xuống.
Ánh mắt hắn ngưng tụ nhìn về phía trên cao, xuyên qua từng lớp sương mù thấy rõ hình ảnh phía trên đó.
Đột nhiên Lý Thanh Sơn trừng to hai mắt.
Đây đâu phải là núi, rõ ràng là một cái cây.
Một đại dung thụ che khuất bầu trời, là bản tôn của Đại Dung Thụ Vương.
Lý Thanh Sơn từ đầu tới giờ vẫn đi xuyên qua rừng rậm, mà từng cây đại dung thụ hắn gặp được vốn dĩ đều như những tòa núi cao.
Trong lúc men say bốc lên, hắn không nhận ra được rằng mình đã đi tới dưới gốc Đại Dung Thụ Vương, lại lầm tưởng rằng đó là một ngọn núi cao.
"Sao vậy, gặp ta rồi lại không nhận ra ư?"Tiếng cười của Đại Dung Thụ Vương truyền từ trên cao xuống, xóa tan từng lớp sương mù.
Thân hình nguy nga của hắn hiện rõ trước mắt Lý Thanh Sơn.
Một khí thế bàng bạc đập vào mặt Lý Thanh Sơn, đây không phải là khí thế do Đại Dung Thụ Vương tỏa ra - khí tức của hắn đã hoàn toàn dung nhập vào đất trời.
Mà đây là sự áp bách do quái vật thiên nhiên khổng lồ mang lại, tựa như trụ trời trong truyền thuyết, chống đỡ lấy bầu trời.
Lý Thanh Sơn tỉnh táo hơn nhiều, hắn cất lời khen ngợi:"Đại Dung Thụ Vương thật sự rất ‘đại’!""Chỉ là bề ngoài mà thôi, không thể so sánh với tiểu hữu được, tiểu hữu mới thật là tinh luyện.
"Đại Dung Thụ Vương cười đáp.
"Bây giờ mới được tính là thấy chân diện mục của ngài.
Chẳng trách nơi đây được gọi là Tham Thiên Thành!"Lý Thanh Sơn nói, nhìn khắp toàn bộ thế giới Cửu Châu cũng chẳng có mấy người có thể mở miệng khen ngợi bản tôn bảy trăm trượng của hắn là tinh luyện.
Lý Thanh Sơn vốn cho rằng Đại Dung Thụ Vương phát triển ra nhiều chi nhánh như thế thì bản thể sẽ không quá lớn, hoặc là cũng giống như những đại dung thụ khác mà thôi.
Bây giờ tận mắt thấy lại phát hiện lớn hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ có Đại Kình Ngư Vương mà mình thấy ở Nam Hải mới có thể so sánh.