"Cự Mộc Nhân tộc!
"Lý Thanh Sơn ngạc nhiên thốt lên, hơn nữa khí tức mà cự mộc nhân này tỏa ra rõ ràng đã vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, còn là một vị Cự Mộc Nhân Vương.
Vừa rồi hắn bị biển cây trước mắt làm cho rung động, lại cộng thêm khí tức của cự mộc nhân dung hòa vào biển cây một cách hoàn mỹ nên trong lúc nhất thời chưa phát hiện ra.
Lúc này, biển cây lại rung động, lớp sương mù tản bớt đi, từng cây đại thụ bên cạnh Cự Mộc Nhân Vương cũng đứng lên, hóa thành từng cự mộc nhân màu xanh.
Ánh mắt của bọn hắn đều nhìn về phía Tiểu Phượng Hoàng, hiện lên vẻ ngạc nhiên không thôi, dù sao Phượng Hoàng trong truyền thuyết cũng không phổ biến.
Nhưng ai nấy đều im lặng không nói, cũng không biết là có âm thầm dùng thần niệm giao lưu hay không.
"Chúng ta là khách của Đại Dung Thụ Vương, đang định vào Tham Thiên Thành!"Lý Thanh Sơn nhớ về nhiều năm trước đây mình từng nói với một cự mộc nhân rằng, một ngày nào đó muốn tới quê hương của hắn xem sao.
Mặc dù có lẽ không phải nơi đây nhưng cũng xem như giải quyết xong một tâm nguyện.
"Khách nhân!"Cự Mộc Nhân Vương nhíu mày, hắn không cho rằng Lý Thanh Sơn có tư cách này.
Còn hai vị đứng phía sau Lý Thanh Sơn, một là đại tu sĩ đã vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, một là Phượng Hoàng trong truyền thuyết, hai người họ càng đáng giá để Đại Dung Thụ Vương tiếp kiến.
Đúng vào lúc này, một vòng gợn sóng truyền từ phía xa tới, làm xao động cả biển cây vạn dặm.
Giọng nói già nua tang thương của Đại Dung Thụ Vương vang vọng khắp đất trời:"Khách quý tới nhà, không kịp tiếp đón từ xa!"Trong chốc lát, tất cả yêu tộc dị nhân trong biển cây vạn dặm đều biết Lý Thanh Sơn đến.
Cự Mộc Nhân Vương giật nảy mình, trong ký ức của hắn thì chỉ có các đời Bắc Việt Vương leo lên vương vị, lần đầu giá lâm Thụ Hải mới được tiếp đón như vậy.
Lý Thanh Sơn cười rồi lắc đầu:"Ngài khách khí như vậy, ta cũng không dám tới nhà nữa!""Ha ha ha, chỉ sợ tiếp đãi không được chu toàn, Thanh Sơn tiểu hữu đừng trách tội ta!"Đại Dung Thụ Vương thoải mái cười to, mặc dù biết tính cách của Lý Thanh Sơn nhưng thấy thái độ của hắn đối với mình vẫn như vậy, không có gì thay đổi thì vẫn thấy rất vui mừng.
"Nếu không có rượu ngon thì chắc chắn phải trách tội rồi.
"Lý Thanh Sơn cũng cười to.
"Vậy thì mời dời bước, đảm bảo cho ngươi uống tới chán thì thôi!""Nếu đã là khách quý của Thụ Vương Gia thì mời tới uống một chén!"Cự Mộc Nhân Vương cũng để lộ nụ cười thân thiện, đưa tay mời Lý Thanh Sơn.
"Được!"Lý Thanh Sơn vừa sải bước tiến vào biển cây, thâm nhập vào vương quốc của cự mộc nhân.
Ầm!Một thứ to lớn xuất hiện trước mặt Lý Thanh Sơn, cao khoảng một trượng, trên nó khắc họa rất nhiều hoa văn cổ xưa.
Cự Mộc Nhân Vương ngồi xếp bằng, trong tay cầm một thứ tương tự, dường như là một chén rượu điêu khắc bằng gỗ, trong đó là thứ rượu màu xanh nhạt, tản ra mùi thơm nồng đậm.
"Đây là Mộc Thực Tửu, là rượu ngon mà chỉ có Cự Mộc Nhân tộc mới có, ngoài chỗ này ra không thể tìm thấy ở bất cứ đâu, mời đạo hữu!"Cự Mộc Nhân Vương nói rồi uống một hơi cạn sạch, hắn còn nói thêm:"Nếu uống không hết thì cứ bỏ qua là được, đường đến Tham Thiên Thành còn rất xa!"Thụ Vương Gia muốn thịnh tình tiếp đãi thì hắn sẽ không đối xử lạnh nhạt, nhưng dù sao trong lòng vẫn còn chút không phục, muốn xem xem đến cùng Lý Thanh Sơn có gì cao minh!Những cự mộc nhân khác cũng không im lặng nữa, có kẻ thúc giục:"Mau uống đi mau uống đi! Không uống hết là do chúng ta chiêu đãi không chu toàn, phải chịu tội trước Thụ Vương Gia! Uống hết ly này còn ba ly nữa!"Có người khuyên:"Cơ thể của ngươi nhỏ như vậy, sao có thể uống hết nhiều rượu như thế.
Không uống hết thì thôi, không nên miễn cưỡng!""Ta uống!"Tiểu Phượng Hoàng nhào về phía ly rượu.
"Làm gì có nhi tử nào lại giành uống rượu với cha chứ?"Lý Thanh Sơn bắt lấy cánh của Tiểu Phượng Hoàng, hắn đưa chân đã vào ly rượu to lớn kia, thứ rượu màu xanh nhạt đổ xuống như một con thác nhỏ.
Lý Thanh Sơn há miệng hút vào, rượu ngon cuồn cuộn rơi vào miệng hắn, một hơi cạn sạch.
"Tửu lượng cũng khá đấy!"Cự Mộc Nhân Vương ngẩn người, không phải là vì Lý Thanh Sơn uống cạn ly rượu, mà là vừa rồi Tiểu Phượng Hoàng bổ nhào về phía trước, tốc độ của nó còn nhanh hơn Yêu Vương bình thường vài phần nhưng lại có thể bị Lý Thanh Sơn tiện tay tóm lấy.
Ngay cả hắn cũng không tự tin có thể làm như vậy, đúng là người được Thụ Vương Gia tôn làm khách quý, quả nhiên không phải hạng tầm thường.
"Còn nhiều lắm, đưa rượu tới đây!"Rượu lại được rót đầy, Lý Thanh Sơn uống liên tục ba ly lớn khiến những cự mộc nhân xung quanh liên tục khen ngợi.
Chỉ có Tiểu Phượng Hoàng là bất mãn thốt lên:"Ta cũng muốn uống!"Ầm!Một ly rượu to lớn rơi xuống trước mặt Tiểu Phượng Hoàng, hắn vui mừng hò reo rồi trực tiếp đâm đầu vào ly rượu.
Những cự mộc nhân khác cũng gia nhập, uống rượu thỏa thích.
Lý Thanh Sơn uống hết ly này đến ly khác, cho tới khi uống sạch rượu của Cự Mộc Nhân tộc, cự mộc nhân cũng say ngả nghiêng thì mới phất tay ra hiệu dừng lại.
Hắn đứng dậy rồi tiếp tục đi thẳng về phía Tham Thiên Thành.
Cự Mộc Nhân Vương nhìn theo bóng lưng Lý Thanh Sơn biến mất trong biển cây rồi thầm than, cuối cùng vẫn không nhìn thấu được.
Đột nhiên hắn nhớ tới điều gì đó rồi thốt lên đau đớn:"Rượu của ta!