"Thật ư? Chẳng bằng chúng ta đi cùng nhau, trong Trấn Ma Đồ Lục ta vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu, muốn thỉnh giáo đại sư huynh.
"Đa Cát vẫn sợ Lý Thanh Sơn thay đổi chủ ý, muốn lừa hắn về Thanh Châu trước rồi bản thân biến mất.
"Sao nào, vẫn chưa tin ta à?"Lý Thanh Sơn cười cười rồi vỗ vai của hắn.
"Tin!"Đa Cát chỉ cảm thấy thời gian mấy tháng ngắn ngủi mà đại sư huynh lại thay đổi rất nhiều, ánh nắng xán lạn dát lên người hắn một bức màn vàng óng.
Bóng người hắn chiếu rọi xuống đất, trong thoáng chốc, dáng người hắn cứ như cao hơn cả sơn phong xung quanh, cao lớn hùng vĩ không gì sánh kịp.
Nhưng khi Đa Cát lấy lại tinh thần thì phát hiện đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi, thậm chí khí độ và ánh mắt của Lý Thanh Sơn còn bình thản hơn quá khứ.
Lý Thanh Sơn đáp:"Vậy đi mau đi đi! Ta còn vài chuyện cần xử lý ở Vụ Châu, có thể thêm mấy ngày nữa mới về được, chẳng qua đường xa núi cao, có khi ta còn về trước ngươi đấy.
""Ta đi ngay, quay về phục mệnh sư phụ.
"Đa Cát xuất phát ngay lập tức, bước ra khỏi Dã Nhân Sơn.
"Đại phụ thân!"Tiểu Phượng Hoàng bay thẳng từ ngọn cây xuống rồi đậu lên vai Lý Thanh Sơn, cái đuôi sặc sỡ kéo dài trên đất.
"Chỗ này tốt hơn Hỏa Dung Sơn chứ?""Chơi vui hơn nhiều.
""Vậy ngươi cứ ở đây đi.
""Không, ta muốn đi Thanh Châu!"Trong lúc đó, Lý Thanh Sơn đã đi tới trước mặt Đại Dung Thụ Vương rồi cười nói:"Đạo hữu còn nợ ta một thứ đó!""Ta biết là ngươi không thể quên được mà, tới Tham Thiên Thành đi.
"Đại Dung Thụ Vương đáp:"Ta chờ ngươi cũng lâu rồi.
"Đa Cát rời khỏi Dã Nhân Sơn cũng không dám phi hành trên không trung, từ khi hắn chuyển tu Trấn Ma Đồ Lục, mặc dù không được tính là ma tộc nhưng lực lượng của hắn vẫn bắt nguồn từ ma tâm trong cơ thể.
Bây giờ trên khắp Vụ Châu đều đang càn quét ma tộc, hắn không dám phớt lờ.
Bỗng nhiên Đa Cát quay đầu nhìn lại, ba đạo quang mang phá vỡ biển sương mù rồi bay thẳng về phía chân trời.
Xẹt qua đỉnh đầu Đa Cát mà bay về phía bắc, hắn thấy vậy thì mới hoàn toàn yên tâm.
Lý Thanh Sơn đi thẳng về hướng bắc, không lâu sau đã rời khỏi Nam Hải Quận.
Trong lòng hắn hồi tưởng những chuyện mình gặp phải trong hai mươi năm qua thì không khỏi xúc động, nhưng rất nhanh sau đó đã quên sạch sành sanh.
Con đường phía trước còn rất dài, bây giờ cũng không phải lúc để hoài niệm.
Rừng cây vô tận, thời tiết lúc nắng lúc mưa.
Đột nhiên trên đường chân trời xuất hiện một bóng đen uốn lượn, đụng phải lớp mây dày đặc.
Là núi ư? Không, là cây!Từng cây Đại Dung Thụ đứng sừng sững giữa đất trời, mỗi một cái cây đều như một tòa núi cao, sương mù vây quanh chân núi, tán cây màu xanh đậm nối liền lấy nhau như biển cây vô tận.
Từng nhánh rễ len lỏi sinh trưởng đan vào nhau, gồ lên như con rồng đang uốn lượn trong biển sương mù.
Lý Thanh Sơn không khỏi dừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn lên nhưng không thể thấy được điểm cuối cùng.
Mặc dù trước đây hắn đã biết thân hình của Đại Dung Thụ Vương vô cùng to lớn, kéo dài vạn dặm nhưng lúc này cũng không khỏi thốt lên kinh ngạc thán phục.
"To quá to quá!"Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ hô:"Còn lớn hơn cả nhị phụ thân!""Dường như quá lớn rồi.
"Tiểu An lại nói.
Lý Thanh Sơn hơi ngẩn ra, hắn cũng vuốt cằm nói:"Đúng là hơi to.
""Có ý gì vậy, to không tốt à?"Tiểu Phượng Hoàng thấy kỳ quái, cất tiếng hỏi.
"Cũng không phải là không tốt, nhưng cũng không phải đều là tốt, không phải ngươi cũng rất nhỏ đó sao?"Lý Thanh Sơn cười đáp, nếu là trước đây thì hắn cũng không nhận ra được có gì khác thường, chỉ thốt lên kinh ngạc.
Tiểu Phượng Hoàng ở trạng thái bình thường thì dù tính cả lông đuôi cũng chưa tới một trượng, Ngô Đồng Thần Mộc cũng nhỏ hơn bất cứ gốc cây nào ở đây.
Thân hình của Đại Kình Ngư Vương cũng chỉ hơn vạn trượng mà thôi, nếu so ra thì đúng là Đại Dung Thụ Vương có hơi to quá mức.
Dù dung thụ từ lúc sinh ra đã có năng lực một cây thành rừng, nhưng muốn mở rộng thành quy mô như hiện tại cũng không phải chuyện dễ dàng, không biết đã tốn biết bao tâm huyết.
Lý Thanh Sơn nhìn biển cây này thì cũng không còn nghi ngờ gì về thực lực của Đại Dung Thụ Vương nữa.
Thậm chí Lý Thanh Sơn còn cảm thấy có thể hắn chính là người mạnh nhất thế giới Cửu Châu.
Từng cây đại dung thụ ở đây cũng không phải là mọc một cách tùy tiện, mà chúng dường như xếp thành một thế trận nào đó, tạo nên một giới vực riêng.
Dù là Long Vương Mặc Hải tiến vào biển cây này cũng chỉ có thể ôm hận mà đi ra.
Nhưng thứ người tu hành theo đuổi là sự thay đổi về chất, phải ngưng tụ sức mạnh đột phá cảnh giới, không ngừng tiến bộ, chứ không phải là sự biến đổi về lượng.
Không ai ngờ rằng Đại Dung Thụ Vương lại dốc hết sức phát triển về số lượng như vậy, nếu hắn cố gắng dùng tâm huyết này vào bản thân mình thì chắc hẳn đã phi thăng từ lâu.
"Kẻ tới là ai, đây là lãnh địa Tham Thiên Thành!"Biển cây nơi xa gợn sóng, một cự nhân với làn da xanh và phủ đầy vân gỗ đứng lên, hắn nhìn về phía Lý Thanh Sơn với ánh mắt cảnh giác:"Nơi đây không chào đón nhân loại!"