Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1584 - Chương 1594: Kiêu Ngạo

Chương 1594: Kiêu Ngạo

Đột nhiên một đôi cánh tay rắn chắn ôm chầm lấy nàng từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai của nàng:"Bất ngờ chưa!""Lý Thanh Sơn!"Cộng Uyên giận dữ, cả người nàng tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương khiến nước biển xung quanh đông thành băng.

Đuôi cá thon dài xinh đẹp đong đưa, vụn băng bắn ra bốn phía.

Lý Thanh Sơn cười ha hả, toàn bộ Hải Uyên cũng vì đó mà chấn động.

Dáng vẻ băn khoăn mọi chuyện kia quả nhiên không phải tính cách của hắn! Cảnh tượng có chuyện mà không nói ra càng khiến hắn xem thường.

Cho nên Lý Thanh Sơn quyết định quay lại, nhân lúc tâm trạng Cộng Uyên có chút không tập trung mà đánh lén, quả nhiên đã đánh lén thành công.

Cánh chim vung lên, phá vỡ mặt biển, bay thẳng tới chân trời.

"Ngươi định làm gì? Muốn ở lại Nam Hải à?"Sao Cộng Uyên có thể chống cự lại thần lực của hắn chứ, huống chi công pháp của nàng còn chịu sự áp chế từ hắn.

Cho dù nàng giãy giụa như thế nào đều không thể thoát khỏi lồng ngực của hắn, chỉ đành từ bỏ.

"Phong cảnh nơi này không tệ, đẹp hơn đáy biển nhiều.

"Lý Thanh Sơn chỉ về phía chân trời nơi xa, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi.

"Từ chối thì cứ việc nói thẳng.

"Cộng Uyên khinh thường đáp.

"Xin lỗi.

"Lý Thanh Sơn chân thành trả lời.

"Thôi vậy, nếu như ngươi ở lại thì ta lại thấy khinh thường.

Về phía Cùng Kỳ, ngươi định ứng đối như thế nào?"Cộng Uyên hỏi.

"Cùng Kỳ thì dễ giải quyết, dù có thể là ta đã bị lừa.

"Lý Thanh Sơn cười rồi nhắc lại những gì Phượng Tê Ngô phân tích.

"Cái này mà còn dễ giải quyết à?"Cộng Uyên trừng to hai mắt.

"Bị ép thành lập đổ ước thì nghĩ cách xóa nó đi là được.

Nhưng có một số ước định không thể nào xóa đi.

"Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt hắn tràn ngập khát vọng.

"Ước định gì?"Đây là lần đầu tiên Cộng Uyên nhìn thấy bộ dạng này của hắn.

"Một vạn năm! Có người ở đó chờ ta, nói phải chờ ta một ngàn ngày!"Lý Thanh Sơn chỉ thẳng lên trời xanh.

"Một ngày trên trời bằng một năm dưới trần gian, không phải, là mười năm?"Cộng Uyên giật mình đáp.

"Đúng vậy, hắn từng nói rằng một vạn năm của ta chẳng qua chỉ là một ngàn ngày đối với hắn mà thôi.

Ta từng cho rằng đây là một cách nói ví von, ý của hắn là đối với hắn thì thời gian một vạn năm chẳng là gì cả.

Nhưng vừa rồi ta mới hiểu được, dường như hắn không phải là loại người thích ví von.

"Lý Thanh Sơn nở nụ cười đắc ý.

Cộng Uyên không thể nào tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, tốc độ thời gian trôi trên trời lại nhanh hơn Cửu Châu ba ngàn sáu trăm lần:"Công pháp của ngươi là được truyền thừa.

""Đúng vậy, đây được tính là bí mật lớn nhất của ta!"Lý Thanh Sơn nói, vốn dĩ hắn còn định xem việc xuyên việt như bí mật lớn nhất của mình.

Bây giờ ngẫm lại, có được túc tuệ chẳng phải là chuyện gì khó khăn lắm.

"Hừ, chẳng có ý nghĩa gì với ta cả.

"Cộng Uyên thể hiện ra rất khinh thường, nhưng tâm trạng lại không kìm được mà vui vẻ.

"Ha ha, đúng là không có ý nghĩa gì, ta không hiểu cách khiến mỹ nhân cười một tiếng.

Ngươi nể tình dáng vẻ không thể làm gì của ta mà tùy tiện cười một cái đi!"Lý Thanh Sơn mỉm cười, lần này hắn quay lại cũng chỉ vì mục đích này mà thôi.

Cộng Uyên nhẹ nhàng cười một tiếng:"Mong rằng có một ngày ngươi sẽ đạt được ước nguyện, thực hiện ước định kia.

""Cảm ơn.

"Đôi mắt Lý Thanh Sơn sáng rực lên, hắn cúi đầu nói tiếp:"Hôn một cái tạm biệt nào!"Cộng Uyên nở một nụ cười lạnh lùng rồi quay đầu đi chỗ khác.

"Nào, lần này ta đi thật đấy, không biết lần sau gặp lại sẽ là lúc nào đâu.

""Vậy thì mau đi đi.

"Cộng Uyên xua tay với dáng vẻ mất kiên nhẫn.

"Được thôi!"Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ buông nàng ra, rồi từ từ lùi lại.

Ngay trong chớp mắt Cộng Uyên quay đầu thì dốc hết sức vung lên cánh chim, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng.

"Lý Thanh Sơn!"Cộng Uyên quát lên.

Lý Thanh Sơn cười ha hả, hắn quay người bay thẳng lên bầu trời, thân ảnh biến mất trong nháy mắt nhưng giọng nói thì còn vang vọng nơi đây:"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Uyên nhi, sau này chúng ta sẽ gặp lại!""Nam nhân xấu xa!"Cộng Uyên lại đứng giữa những tầng mây một lúc lâu, cứ như Lý Thanh Sơn vẫn đang trốn ở một nơi nào đó, có thể hiện ra bất cú lúc nào rồi bất ngờ trao cho nàng một cái ôm.

Mây trắng từ từ trôi dạt qua, lần này hắn đã đi xa thật rồi.

Cộng Uyên sờ lấy đôi môi của mình rồi cười nhẹ một tiếng, biển cả rộng lớn, bầu trời vô biên, thầm nói trong lòng:"Ngươi cho rằng nói như vậy là có thể hù dọa ta sao? Ta cũng là người tu hành! Nếu ta độ kiếp phi thăng thành công thì một vạn năm của ngươi đối với ta cũng chỉ là mấy ngàn năm mà thôi, có khi cũng chỉ là mấy trăm năm! Hừ, ta tính chuyện này làm gì chứ, ta cũng không phải loại nữ nhân có thể si tình chờ đợi.

"Lý Thanh Sơn không ngừng bay về phía bắc, bỏ lại Nam Hải sau lưng.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, trải qua bao phong ba bão táp, cuối cùng hắn cũng quay về.

Lý Thanh Sơn hét to:"Long Vương Mặc Hải, ngươi chờ đó cho ta!""Đại sư huynh, ngươi đã về rồi!"Lý Thanh Sơn vừa mới trở lại Dã Nhân Sơn thì Đa Cát đã đi lên chào đón.

"Để ngươi chờ lâu rồi, ngươi đi trước một bước đi! Ta quay về Thanh Châu ngay đây.

Bình Luận (0)
Comment