Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1583 - Chương 1593: Bản Tâm

Chương 1593: Bản Tâm

Trong lòng hiện lên bóng dáng của Lý Thanh Sơn, hắn sẽ lại mang đến tình thế hỗn loạn gì cho thiên hạ cửu châu này đây?Lý Thanh Sơn đi vào trong tầng cương phong, hắn dệt những ngọn gió đó vào Phong Thần Vũ Dực rồi lao vụt đi với tốc độ trước nay chưa từng có.

Sự mệt mỏi sau cuộc chiến còn chưa được xóa bỏ nhưng tâm trạng lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.

Những làn gió sắc nhọn lướt qua tai, cảnh vật đại địa bị hắn bỏ lại phía sau, chỉ trong chớp mắt đã tới Nam Hải vô biên.

Trên mặt biển chồng chất từng mảnh ế ảnh, một cơn lốc đang thổi qua.

Dù cơn lốc này không là gì với cơn lốc xung kích Hỏa Dung Sơn, nhưng quy mô cũng khá lớn, để lộ ra thiên địa chi uy.

Lý Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút rồi thả người xuống, rơi vào trong cơn lốc.

Gió lớn, mưa rào, sấm chớp rền vang đập vào mặt, nhưng chỉ là một cảnh tượng thoáng qua rồi biến mất.

Chỉ mấy giây thôi, hắn đã xuyên qua khỏi trung tâm của cơn lốc.

Quay đầu nhìn lại, cơn lốc to lớn đã nứt ra một khe hở, tạo thành một khe sáng trong bóng đêm.

Cơn lốc dừng lại một chút rồi bất chợp sụp đổ.

Lý Thanh Sơn nở một nụ cười, hắn không quay đầu lại mà là lao thẳng về nơi tận cùng Nam Hải.

Đến khi tới phía trên Thủy Tinh Cung hắn mới dừng lại, dùng thần niệm quét qua là biết Cộng Uyên đang tiềm tu trong Hải Uyên.

Hắn ẩn giấu khí tức im lặng lặn xuống cho tới tận dưới đáy Hải Uyên, lặng lẽ tiếp cận nàng từ phía sau lưng.

Mái tóc dài màu xanh sẫm phiêu đãng theo cơn sóng, dáng người yểu điệu nhưng chứa cả linh hồn của biển cả, tản ra một sức hút vô cùng to lớn.

Lúc Lý Thanh Sơn cách Cộng Uyên còn mười trượng thì nàng đột nhiên nhận ra, thu tay lại rồi nói:"Lý Thanh Sơn, ngươi lén lén lút lút làm gì?""Tạo bất ngờ cho ngươi thôi.

"Lý Thanh Sơn buông tay đáp, nhưng trong lòng không khỏi kinh ngạc, vậy mà nàng lại có thể phát hiện ra mình, không uổng công từng song tu cùng nhau.

"Ta cũng không thấy bất ngờ ở đâu cả, trả Thâm Uyên Chi Tâm lại cho ta, đừng có tới đây!"Sắc mặt Cộng Uyên lạnh lùng, nàng phất tay lên tạo thành một bức tường băng trước mặt Lý Thanh Sơn.

Trên mặt băng có đầy gai nhọn, tràn đầy ý uy hiếp.

"Có người ở nhà không?"Lý Thanh Sơn gõ lên tường băng:"Uyên nhi mau mở cửa cho ta.

"Đừng lãng phí thời gian!"Cộng Uyên nhíu mày, không trúng chiêu của hắn.

"Được rồi.

"Động tác của Lý Thanh Sơn có hơi khựng lại, nếu dựa theo tính cách thường ngày của hắn thì đâu quan tâm người khác nói gì.

Đừng nói chỉ là một bức tường băng, cho dù là một con sông băng cũng không ngăn cản được hắn.

Nhưng tâm trạng của hắn lúc này đã khác, địa vị của Cộng Uyên trong lòng Lý Thanh Sơn cũng không giống như xưa.

Thế là hắn dừng chân, ném Thâm Uyên Chi Tâm qua tường băng.

Cộng Uyên cẩn thận kiểm tra một phen, như là sợ Lý Thanh Sơn dùng đồ giả lừa nàng vậy.

Lý Thanh Sơn lắc đầu, mọi người thường nói lòng dạ nữ nhân như kim đáy biển, huống chi là một nữ nhân tu hành dưới đáy biển như Cộng Uyên thì càng không thể đoán được nàng đang suy nghĩ gì.

Những gì xảy ra trong ma quật vẫn đang rõ mồn một trước mắt hắn, nụ hôn đắm đuối kia vẫn đang khắc sâu trong tâm khảm.

Vậy mà nàng lại có thể lật mặt nhanh như vậy.

"Ta tới đây để chào tạm biệt ngươi, ta sắp về Thanh Châu rồi.

""Ta biết.

"Cộng Uyên cất Thâm Uyên Chi Tâm đi, nàng cũng không hề có ý muốn giữ hắn lại.

"Qua ngày hôm nay không biết bao giờ mới có thể gặp lại.

Nếu có chuyện gì cần ta giúp đỡ thì cứ tới tìm ta!"Lý Thanh Sơn nở một nụ cười bất đắc dĩ, cũng không tới gần Cộng Uyên.

Cho tới khi hắn biến mất trong đáy biển mênh mông thì vẻ lạnh lùng trên gương mặt Cộng Uyên mới thay đổi thành ảm đạm.

Nếu đứng trên lập trường của giao nhân nữ vương thì lẽ ra nàng nên cố gắng kết giao với Lý Thanh Sơn, chứ không phải lạnh lùng giữ khoảng cách như thế này.

Ngay cả Bắc Việt Vương cũng sợ hãi thán phục thực lực và tiềm lực mà Lý Thanh Sơn biểu hiện ra trong trận chiến Thập Nhị Đô Thiên Ma Sát Trận.

Ngay cả Ma Thần Cùng Kỳ cũng hi vọng đạt được sự giúp đỡ của hắn, đây là một người rất đáng để kết giao.

Hẳn là do tâm ma bị Lý Thanh Sơn hóa giải, nàng không thể duy trì sự tỉnh táo, cũng có lẽ là bản tính si tình của giao nhân đang quấy rối, nên cuối cùng nàng vẫn hành xử theo cảm tính một lần.

Đương nhiên Cộng Uyên biết Lý Thanh Sơn sẽ không ở lại Nam Hải nhưng trong lòng vẫn ôm ấp chút hi vọng, có lẽ hắn sẽ vì nàng mà thay đổi quyết định? Kết quả lại bị một bức tường băng ngăn cản, sự kiêu ngạo của Cộng Uyên khiến nàng không thể giữ lại gì cả, chỉ có thể ôm nỗi buồn vô cớ ngóng trông.

Gương mặt của Cộng Uyên hiện lên trong Huyền Quang Tẫn Chiếu, Lý Thanh Sơn âm thầm thở dài, hắn có một con đường rất dài cần phải bước tiếp, không thể nào dừng lại ở một chỗ quá lâu.

Nếu sớm muộn gì cũng phải chia tay thì cứ như lúc này cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Đợi cho tới khi khí tức của Lý Thanh Sơn biến mất hoàn toàn, Cộng Uyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nàng nhớ lại từ lúc gặp hắn tới bây giờ, có một cảm giác khó tả trong lòng, cũng có chút u oán, nam nhân này quá quyết tuyệt.

Sau đó Cộng Uyên vận chuyển Vạn Thủy Quy Khư, cố gắng mượn Quy Khư Chi Lực lạnh lùng để bình phục cảm xúc của mình.

Bình Luận (0)
Comment