Tiếng phượng hót vang lên, réo rắt tám hướng, tiếng của phượng hoàng con lại có thể sánh bằng với phượng hoàng trưởng thành.
Phượng hoàng giương cánh, bay thẳng lên không trung, cũng tạo ra huy hoàng vạn trượng.
Dưới chân núi Hỏa Dung Sơn, tụ tập một ít tu sĩ vu dân, đều là người đến Hỏa Dung Sơn tìm kiếm bảo vật bị tiểu phượng hoàng bắt lấy, lúc này tất cả đều nhìn lên không trung, vô cùng kinh ngạc cảm thán.
Ánh sáng sáng quắc, hoa vũ xán lạn, làm người ta say mê hoa mắt.
Cổ uyển chuyển, lông vũ bay phấp phới, vừa sinh ra đã cao nhã sẵn, đến cả Lý Thanh Sơn và Tiểu An cũng phải gật đầu khen ngợi.
Tiểu phương hoàng bay thỏa thích vài vòng trên không trung mới đậu lại trên vai Lý Thanh Sơn, mổ nhẹ lên gương mặt hắn:“Đi nhanh đi! Đi nhanh lên!”Tiểu An chuyển mấy lời nhắn của đám Chung Uyên cho Lý Thanh Sơn nghe, Lý Thanh Sơn nhìn về phía Nam Hải ở xa xa, lấy ra trái tim của vực sâu, dặn dò:“Các ngươi đến Dã Nhân Sơn chờ ta trước đi, ta đi Nam Hải một chút!”Còn chưa dứt lời hắn đã chạy đi như bay, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở cuối đường chân trời.
Tiểu phượng hoàng lặng lẽ liếc nhìn Tiểu An, theo bản năng mà có chút sợ hãi nàng, bây giờ lại phải ở chung với nàng, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
“Để ngươi tự bay trong chốc lát trước, thi xem ai bay đến Dã Nhân Sơn trước, nếu ngươi thua thì phải cho ta nhổ một cọng lông vũ!”Tiểu An hơi mỉm cười, nụ cười kia khác hẳn với trước đây, nó mang theo một chút ít cảm xúc chân thật.
Tiểu phượng hoàng lập tức cảm thấy nàng trở nên cực kỳ thân thiện, lại bị kích thích lòng hiếu thắng, lập tức vỗ cánh nói:“Được thôi.
”Cho nên chuyến đi xa đầu tiên trong cuộc đời hắn được bắt đầu từ một trận cá cược, hắn dùng hết toàn bộ sức lực đi đập cánh, bay về phía đường chân trời ở nơi xa, thế giới giống như không có điểm cuối.
Phượng Tê Ngô đứng trên ngọn cây nhìn ra xa, mấy lần muốn nói lại thôi.
Tiểu phượng hoàng chính là bí mật lớn nhất của hắn ta, hắn ta vốn định che giấu bí mật này mãi mãi, tránh cho người khác mơ ước, mà lần này lại bay vút lên công khai như thế này, người đời chắc chắn sẽ biết được sự tồn tại của tiểu phượng hoàng, nhưng mà ngẫm lại thì ánh sáng chân chính sao có thể bị giấu diễm mãi được chứ?“Nhìn xem, đây chính là con của ta!”Ngày hôm đó, rất nhiều người đều thấy một con phượng hoàng trong truyền thuyết bay qua chân trời.
Đợi đến khi thấy Dã Nhân Sơn xuất hiện ở phía cuối đường chân trời, tiểu phượng hoàng liếc nhìn ra phía sau, còn không thấy bóng dáng của Tiểu An đâu, không khỏi đắc ý hót vang, lẩm bẩm:“Còn dám nhường ta, hết hồn rồi chứ gì! Nhưng mà khoan đã, nếu mình thua thì phải bị nhổ lông, sao nàng ta lại chưa nói nếu nàng ta thua thì sẽ bị gì nhỉ?”“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
”Một giọng nói mờ ảo truyền đến, rõ ràng giống như vang ở bên tai“Cái gì?”Tiểu phượng hoàng còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy trên người hói nhói lên, một bóng trắng lướt qua người nó, giữa hai ngón tay của Tiểu An đang kẹp chặt một cọng lông vũ, biến mất ở bên trong làn sương mù dày đặc của Dã Nhân Sơn.
Tiểu phượng hoàng vô cùng ảo não, nhưng cũng vô cùng bội phục thực lực của nàng, lại bị kích thích ý chí chiến đấu, càng thêm hưng phấn hơn nữa, đối với hắn mà nói, một cọng lông vũ chẳng là cá gì, từ lúc hắn chào đời đến nay, đây chính là lần đầu tiên hắn bay như thế này, cảm giác còn nhanh hơn lúc ở Hỏa Dung Sơn rất nhiều, hắn biết hắn đã lại kích thích được thêm một phần sức mạnh bên trong cơ thể, quay đầu nhìn ra sau, Hỏa Dung Sơn đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, cũng bay thẳng về phía Dã Nhân Sơn, sương mù dày đặc tản ra, tầm mắt trở nên thoáng đãng hơn, chỉ thấy Tiểu An đang đứng dưới một gốc cây đại thụ che trời, cũng đáp xuống dưới theo.
Ánh sáng huy hoàng kia làm cho bên trong Dã Nhân Sơn xuất hiện hỗn loạn, Đại Dung Thụ Vương vô cùng kinh ngạc cảm thán:“Đây là.
phượng hoàng!”Ký ức quá khứ dường như đều sống lại, bóng dáng mà hắn ta cho rằng sẽ không bao giờ thấy được lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt, hỏi Tiểu An:“Ngươi tìm đâu ra thế? Không cần nói nữa ta đã hiểu.
”Gần vạn năm Phượng Tê Ngô không hề rời khỏi Hỏa Dung Sơn, hắn ta cũng đã dần có phỏng đoán này, lại cộng thêm việc Lý Thanh Sơn ở lại trong ổ phượng hoàng, mọi việc đều đã quá rõ ràng.
“Đây là con nuôi của Thanh Sơn!”Tiểu An nói.
“Nếu không có một người cha nuôi như thế này, Phượng Tê Ngô cũng không chịu thả hắn ra, đúng không?”Đại Dung Thụ Vương tỏ vẻ đã hiểu, một giọt máu phượng luyện thành đan dược là đã có thể kéo dài tuổi thọ, đủ để làm cho bất cứ người tu hành đều phải động lòng.
“Đại phụ thân mạnh nhất! Ngươi là Đại Dung Thụ Vương sao? Ta biết ngươi, ngươi lớn thật đó, còn lớn hơn nhị phụ thân của ta nữa!”“Không sai, tuy rằng ta không phải ngô đồng, nhưng cũng có thể mời ngươi đến nghỉ tạm.
”Đại Dung Thụ Vương nói, cũng có một chút ít vinh hạnh.
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo!”Tiểu phượng hoàng tò mò quan sát khắp nơi.
“Thật đúng là điềm lành, nhưng mà đáng tiếc!”Đại Dung Thụ Vương thở dài, trong truyền thuyết sự xuất hiện của phượng hoàng chính là tượng trưng cho thiên hạ thái bình, nhưng mà hiện tại thiên hạ đại loạn, tuy rằng Lý Thanh Sơn đã hầu như dọn dẹp sạch tất cả ma quật ở Nam Cương, nhưng mà dường như ma vực cũng không có ý định bỏ cuộc, cục diện càng lúc càng thêm hỗn loạn.