”Lý Thanh Sơn cười lắc đầu, hắn cũng có chút yêu thích đứa con nuôi do đích thân hắn ấp ra này, chuyện giúp hắn đánh Long Vương cũng không phải chỉ là nói chơi cho vui thôi, thần điểu phượng hoàng có tự tin có thể làm được, thứ hắn thiếu chỉ là thời gian mà thôi.
Ai dà, thời gian, lại là thời gian! Đến tột cùng thì còn có cách nào khác để giải quyết không?“Ở chỗ nào thì cũng sướng hơn ngồi tù ở chỗ này, ta cầu xin ngươi mà Đại phụ thân, ngươi thương xót cho ta đi!”Tiểu phượng hoàng rưng rưng nước mắt nhìn Lý Thanh Sơn, hoàn toàn không thèm để ý đến Phượng Tê Ngô đang giận điếng người bên cạnh.
“Lý Phượng Nguyên!”Phượng Tê Ngô gầm lên, đập mạnh một phát đánh tiểu phượng hoàng nằm rạp xuống đất, hắn giận dữ không chịu khuất phục, luôn miệng kêu gào:“Đại phụ thân cứu mạng!”“Mang hắn đi theo đi!”Tiểu An mở miệng nói.
Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc, hắn rất thích tiểu phương hoàng nhưng cũng không muốn dẫn theo đứa con riêng luôn thích quậy phá kiếm chuyện này, từ trước đến nay Tiểu An đều khá lạnh nhạt với tiểu phượng hoàng, vậy mà sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi thái độ rồi.
Đến cả tiểu phượng hoàng cũng quên mất việc giãy giụa, ngơ ngác nhìn nàng.
“Là chim thì nên bay vút lên tận trời cao, huống chi còn là thần điểu phượng hoàng, Phượng đạo hữu vẫn cứ gò bó hắn ở lại chỗ này mãi, có lẽ sẽ có ích cho việc tu hành của hắn, nhưng cũng đang dần mài mòn tinh thần của hắn, mà thứ hiện tại hắn đang thiếu cũng không phải là sức mạnh.
Tiểu An chậm rãi từ tốn nói, làm cho Phượng Tê Ngô cũng dần dần suy nghĩ cẩn thận, đúng là trong khoảng thời gian này tiểu phượng hoàng càng ngày càng có vẻ táo bạo bất an hơn.
“Ta biết Phượng đạo hữu sợ hãi sẽ làm cho người khác ngấp nghé, nhưng có ta và Lý Thanh Sơn bảo vệ, có ai có thể làm hắn bị thương chứ, càng miễn bàn đến chính hắn cũng đã có thực lực yêu vương, nếu như dưới tình huống này mà còn không dám đi ra ngoài xông xáo thì còn coi như là phượng hoàng sao? Thật sự còn thua cả một con gà rừng!”“Ta không làm gà rừng!”Tiểu phượng hoàng cực kỳ phối hợp hô to.
Lý Thanh Sơn cười đắc ý, hắn đã hiểu được ý của Tiểu An, lúc trước chỉ dựa vào một cọng lông vũ của phượng hoàng là đã có thể làm Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh của hắn tiến bộ cực nhanh, ở đây lại là nguyên một con.
Phượng Tê Ngô chắc chắn sẽ không cho phép hắn làm như thế, nhưng mà chờ đến khi ra đến bên ngoài là có thể tùy ý nhổ lông!“Vậy được rồi!”Phượng Tê Ngô suy xét một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, đúng là hắn ta không thể nhốt tiểu phượng hoàng trong cái ổ phượng hoàng bé xíu này vĩnh viễn, mà ở bên cạnh Lý Thanh Sơn thậm chí còn an toàn hơn ở trong Hỏa Dung Sơn rất nhiều.
Tiểu phượng hoàng hoan hô, biến thành nguyên hình bay mấy vòng quanh Phượng Tê Ngô, nhào vào lòng ngực hắn ta:“Cảm ơn nhị phụ thân!”“Cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày ngươi phải rời khỏi thế giới này, đi theo cha mẹ chân chính của ngươi, tìm được gốc cây ngô đồng thuộc về chính ngươi.
”Phượng Tê Ngô ôm chặt hắn, nụ cười mang theo một chút buồn bã.
Phượng hoàng bay đi, bỏ không ngô đồng, vạn năm trôi đi.
Tiểu phượng hoàng hơi sửng sốt, đột nhiên có chút khó chịu, hơn vạn năm làm bạn dài dòng, sao hắn có thể không có chút cảm giác gì chứ, hắn vốn muốn bay cao bay xa hơn, nhưng đợi đến khi ly biệt mới phát hiện ra hắn vẫn chưa quá quen thuộc, đây là cảm giác mà truyền thừa phượng hoàng chưa từng dạy hắn, nước mắt rơi như mưa, gần như muốn đổi ý.
“Loại ngô đồng tốt như ngươi cũng không dễ tìm, nếu không muốn cứ như thế chia tay thì phải tu hành cho tốt, cùng nhau đi đến thế giới càng cao càng xa xem thử!”Lý Thanh Sơn vỗ vai Phượng Tê Ngô.
“Nói có lý, cũng phải tiến bộ rồi!”Phượng Tê Ngô cũng bật cười, tuy rằng là tinh quái loại cỏ cây, nhưng thần là một gốc cây thần mộc trời sinh, tốc độ tu hành của hắn ta vốn không nên chậm như thế, chỉ là vì ấp trứng phượng hoàng tốn quá nhiều công sức nên mới ảnh hưởng đến tốc độ tu hành.
“Nhị phụ thân ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ không tìm gốc cây ngô đồng khác!”Tiểu phượng hoàng lau nước mắt, siết chặt nắm đấm.
Phượng Tê Ngô cười cười nói với Lý Thanh Sơn:“Ta giao Phượng Nguyên cho ngươi, ngươi là Đại phụ thân, nếu như hắn có sơ suất gì, ta.
”“Đừng có nói nhảm, vận mệnh của hắn thì phải do chính hắn đi nắm chắc, dám làm thì phải dám chịu, không có chuyện hắn họ Lý thì ta phải chăm sóc hắn cả đời, cho dù có chết ở bên ngoài cũng đừng có đi oán đi trách ta!”Lý Thanh Sơn kiên quyết nói, vừa muốn trở nên xuất sắc lại còn sợ nguy hiểm, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế.
“Ngươi.
”Phượng Tê Ngô cứng họng, sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng lắc đầu thở dài:“Lần đầu tiên ta cảm thấy ngươi thích hợp làm cha hơn ta.
”“Đương nhiên rồi!”Tiểu phượng hoàng siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định, cho dù truyền thừa của phương hoàng có khác biệt với lý niệm với Lý Thanh Sơn đến mức nào, nhưng ít nhất lại có một điểm chung, đó chính là không làm đồ hèn nhát!“Được rồi, vậy đến đây đi!”Lý Thanh Sơn tung người bay ra khỏi miệng núi lửa, Tiểu An đuổi sát theo sau.
Tiểu phượng hoàng lại ôm Phượng Tê Ngô.
“Nhị phụ thân, chờ ta rãnh sẽ quay về thăm ngươi!”