“Ta thấy là vì tương lai của chính ngươi thì đúng hơn!”Lý Thanh Sơn cười lạnh, keng keng, rút trường đao ra.
Tiểu An nắm chặt lấy chuôi kiếm, thí phật kiếm có thể khắc chế được loại đối thủ có hình thể khổng lồ, lực khôi phục cực mạnh này.
Đối với Đằng phu nhân mà nói, cho dù Lý Thanh Sơn có chặt đứt toàn bộ dây đằng ở nơi này cũng không thể làm nàng bị thương chút nào, mà thí phật kiếm chỉ cần chém trúng bất cứ sợi dây đằng nào cũng đều có thể ảnh hưởng đến bản thể, làm nàng bị thương nặng.
Nhưng tâm trạng của Tiểu An lại có chút dao động, nhát kiếm này lại có chút chần chừ.
“Được rồi, đừng nghịch nữa!”Đúng lúc này, tiếng nói của Đại Dung Thụ Vương vang lên, trong giọng nói có một chút bao dung, nhưng lại cực kỳ kiên quyết.
“Hừ, ngươi chỉ biết thiên vị người ngoài!”Đằng phu nhân cực kỳ không cam lòng lui ra sau.
“Cảm ơn sự tin tưởng của ngươi, đối với ta điều này cũng đã cực kỳ quý giá rồi!”Đại Dung Thụ Vương nói với Lý Thanh Sơn“Không cần khách sáo, ta còn đang chờ người thành công, ngày sau lại đến giúp đỡ ta!”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Chắc chắn ngày đó sẽ đến!”Hai vị yêu vương khí phách chờ mong tương lai, Tiểu An nhìn cây Thái Dương Đằng đang quấn chặt trên thân cây cổ thụ, trong lòng lại thở dài.
Lý Thanh Sơn lại quay về Tham Thiên Thành, bầu không khí vốn vô cùng yên lặng bình yên đã thay đổi, hắn nhạy bén cảm nhận được địch ý tồn tại ở khắp mọi nơi, biết hắn đã bị Đằng phu nhân hận thù, hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý đến.
Đảo mắt lại mấy ngày trôi qua, Lý Thanh Sơn hấp thu một viên linh thạch mà Đại Dung Thụ Vương đưa cho hắn, tinh khí thần đều khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, lại một lần nữa đứng trước Vụ Châu đỉnh.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”Đại Dung Thụ Vương hỏi.
“Rồi! Nhưng mà đạo hữu thật sự quyết định muốn làm như thế sao?”Lý Thanh Sơn hỏi.
“Ta cũng không muốn, nhưng bất đắc dĩ phải làm thôi.
”Đại Dung Thụ Vương thở dài nói.
“Vậy được rồi!”Lý Thanh Sơn hơi gật đầu, không hề chần chừ nữa, nhấc chân bước về phía trước, đứng yên trước Vụ Châu đỉnh, hắn cũng không ra tay ngay mà là nhìn chằm chằm lên những hoa văn sông nước bên trong đỉnh, dần dần, trong mắt hắn không còn sự tồn tại của bất cứ thứ gì khác, chỉ còn lại cái đại Vụ Châu đỉnh này thôi.
Toàn bộ biển rừng, núi cao sông lớn dần dần hiện lên trước mắt hắn, giống như thứ hắn đang đối mặt không phải chỉ là một cái đỉnh mà là Vụ Châu dài mười vạn dặm kia.
Áp lực hùng hồn to lớn kia lại càng thêm rõ ràng, hắn còn chưa ra tay cũng đã có cảm giác như có một ngọn núi lớn đang đè trên lưng.
Mà ở phía sau Vụ Châu còn có thêm một thế giới rộng lớn bao la hơn, đó chính là thiên hạ cửu châu, giống như một chỉnh thể.
Không thể nào lay động, cũng tuyệt đối không thể lay động!Lý Thanh Sơn mím chặt môi, nắm chặt hai nắm tay, tùy ý để lực chấn động liên tục tụ tập, cơ thể hơi rung động, lại vẫn từ tốn không hề ra tay, giống như đang chờ đợi gì đó.
Đại Dung Thụ Vương hài lòng gật đầu, nếu là những yêu vương bình thường thì chắc chắn không thể nào chịu đựng được loại áp lực khổng lồ này, một là lập tức bị đánh bại rút lui, hai là tấn công một cách mù quáng, e là đến cả việc để lại một vết xước trên thân Vụ Châu đỉnh cũng sẽ không làm được!Đại Dung Thụ Vương mở rộng hai tay, trong phút chốc, mỗi một gốc cây dong trong vạn dặm biển rừng chạy dài kia đều bắt đầu chấn động lắc lư, tiếng ào ào trở nên đinh tai nhức óc, kích động lên như từng vòng sóng gợn, từ xa đến gần, tụ tập đến bản thể của Đại Dung Thụ Vương.
Rễ điên cuồng mọc ra, đan chéo dày đặc hết lớp này đến lớp khác trên thành hốc cây, rễ cây quấn quanh trên Vụ Châu đỉnh lại nhanh chóng rút đi, để lộ ra toàn cảnh Vụ Châu đỉnh, tỏa sáng ra ánh sáng xinh đẹp.
“Phong!”Đại Dung Thụ Vương yên lặng nói ra một chữ, ánh sáng thần kỳ trên Vụ Châu đỉnh tối sầm xuống.
Ánh mắt Lý Thanh Sơn sáng ngời, giống như một đạo điện quang hiện lên, tất cả ảo ảnh núi cao sông lớn đều vỡ vụn, ở trước mặt hắn vẫn là cái Vụ Châu đỉnh kia, nhưng nó giống như bị ngăn cách ra khỏi cửu châu, áp lực mang đến cho hắn lập tức giảm mạnh rất nhiều, quát lớn, đấm hai nắm đấm ra cùng một lúc:“Nổ!”Đùng!Một tiếng vang lớn vang lên, giống chuông lớn gõ vang, lan truyền ra khắp ngàn dặm.
Dưới bầu trời đêm, Dạ Vị Ương đứng ở trên biển rừng, chỉ thấy một cột sáng màu xanh mực xông lên trên không, nó còn thô to hơn cả bản thể của Đại Dung Thụ Vương, giống như trụ trời, coi đây là cột trụ, một pháp trận khổng lồ bao phủ đến vạn dặm khởi động.
Nàng nhíu mày, giống như đang lo lắng gì đó, dùng âm điệu nhỏ đến mức không thể nào phát hiện ra được nói:“Đừng!”Bên trong biển rừng, hàng tỉ sinh linh, có hiểu rõ, cũng có mờ mịt không hiểu ra sao, tất cả đều nhìn về phía Tham Thiên Thành ở nơi xa.
Ngoài vạn dặm, bên trong Ngân Long Vương, Bắc Việt Vương giống như cảm giác được gì đó, cười nói:“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!”