"Ngươi không phải người Thanh Châu, hơn nữa còn ở nơi cách Thanh Châu hằng vạn dặm, vậy mà không chút tư lợi cá nhân chỉ đến đây để cứu người, vậy ngươi mắc bệnh tâm thần gì?" Lý Thanh Sơn cười nói.
"Thầy thuốc nhân từ, ngươi không hiểu đạo lý này sao?""Không hiểu.
"“Ngươi nói xem, nếu ta nghiên cứu ra loại bệnh dịch này, vậy có phải là Sở Vương sẽ ban thưởng cho ta không?” Như Tâm cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Ta cảm thấy việc này rất có lợi!" Lý Thanh Sơn cười to một tiếng, không khỏi khâm phục sự hoạt bát của nàng: "Vậy ngươi phải nắm chắc thời cơ, đừng để người khác cướp trước.
""Nếu là một đệ tử học y bình thường, họ sẽ không lãng phí thời gian và công sức của họ vào việc này.
"Như Tâm không có chút lo lắng, nhiệm vụ căn bản của những người làm thầy thuốc là chữa bệnh chứ không phải tạo ra bệnh dịch, dù đó là "bệnh quỷ" đi chăng nữa, về cơ bản đó cũng đều một phương pháp chữa bệnh, làm bị thương hay giết kẻ địch chỉ là thứ yếu, điều đặc biệt quan trọng đó là không được tạo ra bệnh dịch.
Tác dụng của bệnh dịch tuy đáng sợ nhưng thực ra lại rất "vô bổ", nếu Như Tâm không mang trong mình mối thù hận sâu sắc, nàng đã không tốn nhiều thời gian và sức lực như vậy cho việc này.
Khi đối đầu trực diện với kẻ thù, dù dùng bất kì thủ đoạn nào cũng sẽ tốt hơn sử dụng bệnh dịch.
Với lại, sau nhiều thập kỷ nàng tiến hành nghiên cứu, còn dựa vào sự giúp đỡ của một đại tu sĩ và trải qua 3 lần Thiên Kiếp mới có thể tạo ra một loại bệnh dịch, nhưng nó chỉ có thể đối phó với kẻ địch chỉ tu luyện đến một trình độ nhất định.
Nếu không phải tình huống cực kì đặc thù này,, nàng chỉ cần trực tiếp giết chết chúng, chứ cần gì phải vẽ vời thêm chuyện thế này.
Bệnh dịch của nàng chỉ áp dụng một lần vào thực tế đó là để đối phó với bạn châu chấu mà thôi, còn nếu có lần thứ hai, vẫn phải xem xét nhiều thứ.
“Nếu ngươi có điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói!”Lý Thanh Sơn vỗ ngực, nói thêm một câu: "Ta giúp không phải là vì ngươi đâu, ta và Phi Thiên Hoàng Vương có thù, lần này ta trở về Thanh Châu là muốn tìm cơ hội để tiêu diệt hắn.
"“Tránh xa ta ra chút.
”Như Tâm nói.
“Ta không đùa.
” Lý Thanh Sơn nói.
"Ta cũng không đùa, không phải ngươi có thù với Phi Thiên Hoàng Vương sao? Nếu hắn nhìn thấy thứ này.
”Như Tâm giơ tay ra hiệu cho Lý Thanh Sơn: "Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
"“Vậy được!”Lý Thanh Sơn buông tay Như Tâm ra, dựa vào công pháp tu vi của nàng thì chỉ cần không phải đích thân Phi Thiên Hoàng Vương ra tay thì căn bản sẽ không có nguy hiểm gì, rồi hắn đem một tấm thẻ bài bằng ngọc cho nàng: “Nếu gặp nguy hiểm gì thì cứ truyền tin cho ta, ta sẽ đến giúp ngươi, chúc thuốc diệt trùng của ngươi sớm hoàn thành.
”Lý Thanh Sơn chắp tay từ biệt, nhưng trong lòng hắn lại có chút gì đó không nỡ, ngẩng lên nhìn mặt nàng, đột nhiên lại nhớ tới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của nàng trong rừng rậm Vụ Châu u ám, nhưng lại lắc đầu không nghĩ đến nữa mà nhẹ nhàng trao cho nàng một cái ôm, nhưng nàng không đáp lại mà chỉ đứng im kiên định như ngọc, hắn cười nói: “Đúng là không nể mặt chút nào, thôi được rồi, ngươi cứ từ từ nghiên cứu, ta đi đây.
”Lý Thanh Sơn phá vỡ khoảng không, rồi quay lại chỗ Tiểu An và Tiểu Phượng Hoàng đang đợi ở đằng xa xa, Như Tâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại bĩu môi: "Thuốc diệt trùng? Tên hay đấy!"Lý Thanh Sơn và Tiểu An đã đến núi Nhạc Sơn, nhưng họ nhìn xung quanh mà toàn là những ngọn núi hoang vu cằn cỗi, chỉ còn lại khí hậu lạnh giá của vùng núi cao, họ nhớ lại tất cả những cảnh tượng đã nhìn thấy trên đường đi, dường như nạn châu chấu ở đây còn đáng sợ hơn nạn ma ở Vụ Châu rất nhiều.
"Lão phụ, ở đây cằn cỗi trơ trọi thế này, có gì để chơi đâu!"Trong cuộc hành trình dài một trăm ngàn dặm, Tiểu Phượng Hoàng luôn háo hứng để kiếm điều gì đó thú vị để làm.
"Tuy ở đây không có gì chơi, nhưng đây là nhà của lão phụ ngươi.
"Lý Thanh Sơn nhìn qua Tiểu An, trong ánh mắt hiện lên một tia ấm áp, đây là nơi đầu tiên bọn họ sống sau khi rời khỏi thôn Ngưu.
"Dãy núi này sao? Quá bình thường.
"Trước đây Tiểu Phượng Hoàng đã nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ của núi Hỏa Dung và khung cảnh bao la bát ngát của Thâm Thiên Thành, nên yêu cầu quá cao.
Nhưng cho dù núi Nhạc Sơn không bị ảnh hưởng bởi nạn châu chấu thì cũng kém xa so với những ngọn núi bình thường.
"Không phải dãy núi này, mà là dãy núi bên kia!"Lý Thanh Sơn đáp xuống một mỏm đá mọc cô độc ở giữa sườn dốc, hắn đưa tay phủi nhẹ trên vách đá, bụi bay tứ tung, ngay lúc này ba chữ “Thanh tiểu gia” bỗng hiện rõ hơn.
Tiểu Phượng Hoàng mở cửa rồi vội vàng chui vào động.
Hắn nhanh chóng bay vụt một vòng, ánh sáng rực rỡ bỗng chiếu rọi khắp sườn núi tăm tối.
“Lão phụ, nhà của ngươi nhỏ quá.
”"Nhỏ? Những nơi mà ta đã từng sống trước kia, thậm chí còn không bằng một phần nghìn nơi nay, ta đã phải trảu qua bao nhiêu vất vả gian lao mới có được một cái động tiên như thế này đấy.
Ra ngoài lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa dạy người được cái gì, vậy thì cho ngươi ngoan ngoãn cảm nhận về nơi này trước, kẻo dù đã sống trong sung sướng nhưng không biết hưởng thụ.
”Lý Thanh Sơn nói nhưng có vẻ không vui.