"Thế vì sao ngươi lại muốn trở về Thanh Châu?" Như Tâm hỏi ngược lại.
"Ngươi không biết sao? Đương nhiên còn có chút ân oán chưa giải quyết!""Ta cũng vậy, sư phụ của ta còn đang ở phủ Thanh Hà!"Như Tâm nghĩ đến ông già mặt đen trầm tính ít nói, nếu lúc trước không có hắn giúp đỡ, nàng đã phải chôn trong rừng rậm Vụ Châu từ lâu rồi.
Dù trong mắt người ngoài họ không thân thiết với nhau nhưng đối với họ, tình cảm giũa hai người thân thiết như tình cha con, sau mấy chục năm ân cần dạy bảo, hai nhữ “ Như Tâm” đã trở thành niềm hy vọng lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Chỉ là cuối cùng nàng vẫn không thể buông bỏ được oán hận, cho nên vẫn một mực muốn xuống phía nam để đến Vụ Châu.
Nhưng trời không phụ lòng người, kết quả nàng đạt được quả thật không tệ, sau khi gỡ bỏ được hận thù, cũng là lúc nàng phải báo đáp ân tình này.
Vì vậy nàng đã quyết tâm trở về Thanh Châu, còn chuyện này có liên quan đến Lý Thanh Sơn hay không, chỉ có trong lòng nàng hiểu rõ.
"Ông già mặt đen!" Lý Thanh Sơn sửng sốt, nhưng Như Tâm lại lườm hắn một cái, cười nói: "Hoa Từ lão tiền bối à! Thật sự là do ta tự mình đa tình, vậy ta yên tâm rồi.
""Ngươi có thể yên tâm suốt phần đời còn lại rồi.
" Như Tâm nói.
“Vậy sao ngươi không trở về phủ Thanh Hà mà lại đi lang thang ở chỗ này làm gì?” Lý Thanh Sơn lại hỏi.
"Ta đang suy nghĩ xem làm thế nào để đối phó với nạn châu chấu.
""Chuyện này ngươi có thể có cách gì được, tên Phi Thiên Hoàng Vương kia là một trong “Thất Thập Nhị Lộ Yêu Vương” của bảy nghìn năm trước, nếu là ta, ta cũng không dám đối đầu với hắn.
” "Phi Thiên Hoàng Vương chỉ là người tạo ra của nạn châu chấu mà thôi, nhưng ngay cả khi bây giờ ngươi giết chết hắn, nạn châu chấu vẫn tiếp tục kéo dài.
” "Thật sao?" Lý Thanh Sơn không nghĩ như vậy, hắn cho rằng chỉ cần tiêu diệt được Phi Thiên Hoàng Vương là được, còn số còn lại chỉ là những con châu chấu bình thường nên không có gì nguy hiểm.
“Ngươi nhìn xem.
” Như Tâm vung tay lên, một cục gì đó từ dưới bay từ dưới đất lên, nàng ném cho Lý Thanh Sơn: “Đây là một chùm trứng châu chấu, bên trong đó có mấy chục cái trứng, chỉ trong một khoảng đất nhỏ dưới chân ta đã có vài ba ngàn chùm trứng như thế này rồi.
” Lý Thanh Sơn bóp nát trứng trong tay, trong lòng đang tính toán điều gì đó mà không kìm nổi sự kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc là vì biết chỉ một mảnh đấy nhỏ như vậy đã có hằng trăm ngàn con châu chấu, vậy nếu phòng tầm mắt nhìn ra toàn bộ Thanh Châu, đó quả là một số lượng khổng lồ.
"Trên đường đi ta đã thử thăm dò rồi, ở Thanh Châu đâu đâu cũng tình trạng cũng nghiêm trọng như thế này cả, e là những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Phi Thiên Hoàng Vương.
Chỉ cần hắn ẩn nấp không để ai phát hiện ra, chắc chắn nạn châu chấu vẫn tiếp tục kéo dài.
Nếu tình hình kéo dài triền miên như vậy tất cả các tu sĩ ở Thanh Châu đều được điều động đi khắp nơi, phải miệt mài chiến đấu với lũ châu chấu, còn Phi Thiên Hoàng Vương sẽ nhân cơ hội này để tấn công họ.
Còn nếu các tu sĩ sợ chết mà mặc kệ không quan tâm, số người phàm trần chết sẽ không ngừng tăng lên, vậy đạo tu hành của toàn bộ Thanh Câu đều bị suy vong.
”"Hèn gì hắn lại bị trấn áp ở dưới Trấn Ma Điện!" Lý Thanh Sơn lắc đầu, hắn đúng là một phần tử khủng bố siêu cấp, chỉ dựa vào thực lực của bản thân mà có thể khống chế được đạo tu hành của cả Thanh Châu.
Nếu thủ đoạn của Phi Thiên Hoàng Vương không tàn ác như vậy chắc hắn đã rất khâm phục tài năng này.
"Mặc dù ta không có cách nào để bắt được Phi Thiên Hoàng Vương, nhưng ta tự tin có thể đối phó được với lũ châu châu bình thường và thậm chí cả lực lượng phân thân có sức mạnh yếu hơn.
Nếu không có bọn phân thân làm tay sai, nạn châu chấu sớm đã bị khống chế rồi.
”Trong mắt của Như Tâm lóe lên ánh sáng của sự tự tin.
“Ngươi muốn dùng bệnh dịch?” Lý Thanh Sơn lập tức đoán được.
“Không sai.
” Như Tâm vừa đi vừa thu trứng, nàng cẩn thận lựa chọn, nhưng lại không biết mình chọn theo tiêu chuẩn nào.
“Cào cào cũng bị bệnh sao?” Lý Thanh Sơn đi theo bước chân của nàng.
"Sinh vật nào mà không bị bệnh?""Người tu hành sẽ không bị bệnh.
"“Tất cả các tình trạng có hại cho cơ thể đều là bị bệnh, chỉ là ngươi không ý thức được bệnh đó mà thôi, nếu lúc tu luyện ngươi không cẩn thận, không những không thể kéo dài tuổi thọ mà còn có thể tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử, nếu so với những loại bệnh bình thường lại còn nghiêm trọng hơn.
" Như Tâm vỗ nhẹ vào ngực Lý Thanh Sơn: "Ví dụ như tâm ma, cũng là một loại bệnh!"“Nói cũng có lý.
” Lý Thanh Sơn nắm lấy bàn mềm mại như ngọc của nàng.
"Không, ngươi cho rằng những vị thầy thuốc kia là chữa bệnh gì, cảm cúm nóng sốt hay là vô sinh hiếm muộn? Hừ, vô sinh hiếm muộn vẫn phải trị, dù sao người tu hành cũng khó mà sinh con đẻ cái nối dõi tông đường được, nói tóm lại là họ chỉ trị những bệnh không phải người tu hành mắc phải.
” Như Tâm nắm lấy tay hắn, từ từ bước đi.
"Được rồi, hiện tại ngươi muốn trị bệnh cho Phi Thiên Hoàng Vương, để cứu toàn bộ Thanh Châu đúng không?""Xem ra ngươi vẫn biết suy nghĩ.
" Như Tâm khen ngợi.