Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1616 - Chương 1626: Thống Lĩnh

Chương 1626: Thống Lĩnh

Một bóng người xinh đẹp nhẹ nhàng đáp xuống mũi thuyền, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng và nói hỏi: "Ngươi nói Phi Thiên Hoàng Vương muốn tấn công các ngươi là do các ngươi có quen biết với Lý Thanh Sơn sao?"“Vâng.

” Dư Sơ Cuồng cũng cảm thấy lý do này có chút miễn cưỡng, nhưng hắn không ngờ Hoa thống lĩnh lại vội càng chạy đến tiếp ứng như vậy.

Hoàng Bệnh Hổ và Lưu Hồng căng thẳng chờ đợi trong khoang thuyền, khi họ nghe thấy có động tĩnh thì vội chạy tới, nhưng chỉ thấy Dư Sơ Cuồng đang cung kính báo cáo tình hình với một người phụ nữ, trong không khí ngập tràn hương hoa thoang thoảng, nhưng lại không bị gió trên sông làm tan mất.

Người phụ nữ có nét đẹp như tranh vẽ, dáng người mảnh mai, phong thái tao nhã như tiên nữ giáng trần, nhưng lại có khí chất uy nghiêm, trên người mặc trang phục mà đỏ nhạt của Ưng thống lĩnh.

Ánh mắt nữ nhân đó liếc qua, cả Hoàng Bệnh Hổ cùng Lưu Hồng đều lập tức cúi đầu hành lễ, trong lòng họ liền cảm thấy yên tâm khi biết tính mạng của mình đã được bảo toàn, hỏi: "Các ngươi đều là đến từ thành Khánh Dương, vậy có biết Lý Thanh Sơn không?"Lưu Hồng và Hoàng Bệnh Hổ từng người từng người nói về quan hệ của mình với Lý Thanh Sơn.

"Vậy chuyện ngày hôm nay là trùng hợp rồi.

" Người phụ nữ mỉm cười, dung nhan tuyệt thế, ánh mắt đột nhiên nhìn về phái xa xa trên bầu trời đêm, bỗng nhiên giữa ngón tay nở ra một đóa hoa màu vàng, và ra phát ra một tia ánh sáng màu kim loại, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất.

Một con Phi Hoàng đã biến thành kích thước của một con châu chấu bình thường, bay cao trên bầu trời rồi đậu xuống phía sau thuyền rồng.

Bởi vì nó đậu ở khoảng cách quá xa nên ngay cả Dư Sơ Cuồng cũng không phát hiện ra.

Nhưng cũng vì lý do này mà con châu chấu kia chủ quan chỉ để mắt đến chiếc thuyền rồng nhỏ kia mà không chú ý tới sự hiện diện của Hoa thống lĩnh.

Đột nhiên, trước mắt hắn lóe lên một tia sáng vàng, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị xuyên thủng, rơi từ trên trời xuống.

Lúc này đám người Dư Sơ Cuồng mới ý thức được mình đã bị bám đuôi trong suốt quãng đường.

Quả là đáng sợ, may mà họ đã cầu cứu kịp thời, bằng không nếu có đàn châu chấu mạnh hơn tới thì chắc chắn đây sẽ là nơi chôn bọn họ.

"Tiếp theo cứ xem mối thù hận trong lòng vị Phi Thiên Hoàng Vương kia rốt cuộc là sâu nặng đến bao nhiêu!""Hoa thống lĩnh” nói, dù hóa thân của Phi Thiên Hoàng Vương rất nhiều, nhưng số lượng có thể đe dọa được nàng thì chẳng có bao nhiêu.

Hơn nữa hắn đang chịu sợ tấn công từ nhiều phía, nên chắc chắn sẽ không vì thù hận nhất thời mà huy động lực lượng để tấn công.

Cùng với sự thay đổi của dòng nước trên sông, tâm tình của nàng có chút dao động, nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng, rồi thầm nói: “Lý đại ca, huynh vẫn ổn chứ?”Trong cuộc hành trình tiếp theo không gặp bất kì nguy hiểm nào, chiếc thuyền rồng thuận lợi tiếp cận được thành phủ Thanh Hà.

Mọi người đều đứng trên boong tàu, dưới màn đêm ánh đèn của thành phố phản chiếu trên mặt nước sông Thanh Hà vô cùng rực rỡ, tiếng ồn ào cùng với gió đêm truyền đến, cuối cùng họ đã nhìn thấy được khung cảnh tấp nập này chứ không còn cảnh sớm tối phải đối diện với sự cằn cỗi như trước nữa, thật khiến cho con người ta thích thú.

Đám người Dư Sơ Cuồng còn chưa kịp đến để hưởng cái cảnh mà người ta nói vui là một kẻ làm quan cả họ được nhờ thì “Hoa thống lĩnh” đột nhiên quay đầu lại, và thấy một đám mây đen dâng lên từ phía chân trời, đó là một đám mây gồm hàng trăm triệu con châu chấu, và yêu khí của vô số những hóa thân của Phi Thiên Hoàng Vương, chúng lao tới chiếc thuyền rồng, lao tới phủ thành Thanh Hà với khí thế như có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ!Đây mới chính là nạn châu chấu thực sự, trước thảm họa tàn khốc này, sắc mặt Dư Sơ Cuồng và những người khác đều biến sắc vì kinh ngạc.

Tiếng chuông cảnh báo trong phủ thành Thanh Vương kêu lên hồi dài, âm thanh như gõ vào trong lòng của tất cả mọi người!"Này, phía trước có yêu khí rất mạng!"Cách đó hàng trăm dặm, Lý Thanh Sơn đang đứng trên mây để quan sát.

Sau khi Lý Thanh Sơn đến lãnh thổ Thanh Châu, hắn không vội đến phủ Thanh Hà ngay lập tức, mà lại đi tìm tung tích của Như Tâm trước, hắn định khuyên nàng trở về Nam Cương, vì vậy đã nhờ Tiểu An gieo một quẻ bói.

Khi hắn đi khắp nơi, mất rất nhiều công sức để tìm Như Tâm,, nàng lại đang lang thang một mình trong một ngôi làng hoang vắng đổ nát, chắp tay sau lưng suy nghĩ điều gì đó và nhắm mắt làm ngơ khi thấy Lý Thanh Sơn từ trên trời bay xuống.

"Này, ngươi ở đây làm gì?" Mãi đến Lý Thanh Sơn gọi nàng, nàng mới quay đầu lại: "Liên quan gì đến ngươi?""Ngươi không ở Nam Cương tu luyện mà trở về Thanh Châu làm gì?" Lý Thanh Sơn hỏi.

"Ta đã nói rồi, liên quan gì đến ngươi!"“Chẳng lẽ ngươi còn luyến tiếc ta sao?” Lý Thanh Sơn cười rồi đi về phía trước.

"Ta biết ngay mà, chắc chắn sẽ có người tự mình đa tình.

" Như Tâm lắc đầu bất lực.

"Vậy ta không hiểu rồi, hiện tại Thanh Châu không phải là nơi an toàn, huống chi động chủ của Nhạc Sơn cũng không thể so sánh được với Vạn Độc Giáo, nơi này không có lợi cho việc tu luyện của ngươi, ta khuyên ngươi nên trở về Vụ Châu thì hơn !" Lý Thanh Sơn nói thẳng vào vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment