Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1615 - Chương 1625: Khốc Liệt

Chương 1625: Khốc Liệt

"Chẳng lẽ là chủ nhân trước đây của sơn trang Cuồng Kiếm, nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp mặt!"Lưu Hồng rất ngạc nhiên, nghị lại lúc đó sơn trang Cuồng Kiếm cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, nhưng sau đó lại có tin đồn rằng chủ nhân của sơn trang này đã biến mất, từ đó sơn trang Cuồng Kiếm cũng biến mất khỏi giang hồ, hắn không ngờ bây giờ lại trở thành một nơi tu luyện lớn mạnh như vậy.

"Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, ta không nghĩ tới còn có người nhớ!" Dư Sơn Cuồng cười to, râu quai nón rung rung: "Xin mấy vị chờ một chút, những thi thể này không thể giao cho tên yêu nghiệt đó được!"Hắn liên tục vung tay phải, chân khí lướt qua đem thi thể gom thành một đống, một đám người vừa rồi còn sống sờ sờ bây giờ lại biến thành như vậy, cảnh tượng đẫm máu này khiến Lưu Hồng có chút buồn nôn.

Một quả cầu lửa lớn từ trong tay Dư Sơn Cuồng bay ra, đáp xuống đống thi thể lúc nãy, trong nháy mắt đống thi thể đó đã hóa thành tro tàn.

Vương Lỗi đột nhiên rơi nước mắt, hóa ra lần này hắn đến là để nhờ vả phủ Thanh Hà, còn mang theo người nhà, vốn dĩ là những người đó do một tay hắn chăm sóc, khó khăn lắm cả nhà mới kiên trì để đến được nơi này, nhưng họ đều đã chết do sự tấn công của châu châu.

Nếu không phải nhờ Lưu Hồng đẩy hắn ra, e là hiện tại hắn đã thành trở thành một phần trong đống xác chết đó rồi.

Lưu Hồng thở dài thườn thượt, không kìm được nước mắt.

Kể từ khi nạn châu chấu hoành hành, đã có vô số người phải bỏ mạng nên Dư Sơ Cuồng đã sớm quen với những cảnh tượng như thế này rồi, hơn nữa ngay cả việc giữ lại thi thể để hỏa táng như thế này cũng rất khó.

"Nơi này một năm trước đã bị biến thành vùng đất hoang, ngay cả những con châu chấu bình thường cũng không thấy, vậy mà bây giờ đâu ra lại xuất hiện hai con Hoàng Yêu, quả thật rất kỳ quái! ""Tên yêu nghiệt kia hình như biết Lý Thanh Sơn.

" Hoàng Bệnh Hổ do dự một chút, hắn nhắc đến cảnh tượng vừa nãy nói chuyện với Hoàng Yêu.

"Lý Thanh Sơn!" Dư Sơ Cuồng sửng sốt một chút, trên con đường tu hành của mình hắn cũng nhiều lần được gặp mặt và quen biết với Lý Thanh Sơn, nghiêm túc nói: "Chuyện này ta có biết sơ sơ, tên Phi Thiên Hoàng Vương vốn phải bị trấn áp trong Trấn Ma Điện của thiền viện Thiên Long, nhưng sau đó lại lôi kéo một vị cao tăng, không biết sau đó làm thế nào thoát ra được.

Nhưng ta chưa từng nghe nói chuyện này liên quan đến Lý Thanh Sơn.

Ta e là tình huống này không phải có ân nghĩa gì, mà là có thù hận trước đó, đúng thật là rắc rối.

”Sắc mặt của Hoàng Bệnh Hổ trầm xuống, với tốc độ sinh trưởng của lũ yêu quái châu chấu như hiện tại thì không khó để đối phó với bọn họ, không những thế bọn chúng còn đặc biệt triệu hồi thêm một con Hoàng Vương khác nữa thì đó điều đương nhiên.

Hơn nữa khi bắt được rồi bọn chúng cũng không cần phải giết vội mà có thể giữ lại để từ từ tra tấn, đâu đâu cũng thấy thù hận ngập tràn, và cảm giác khi bị một Yêu Vương ghi hận đúng là không dễ chịu.

"Đừng nói nữa, chúng ta lên thuyền trước đi!"Dư Sơ Cuồng dẫn những người may mắn còn sống sót đến bến đò Hạ Xuyên, và quả thật có một chiếc thuyền rồng đang đợi ở đó, chiếc thuyền có thể chứa hai ba trăm người, nhưng lúc này số người ở trên thuyền lại chưa đến một phần mười.

Khi mặt trời bắt đầu từ phía đông nhú lên thì cũng là lúc thuyền rồng giương buồm xuôi dòng.

Dư Sơ Cuồng đứng trên boong tàu đang dựa vào thanh kiếm của mình, bộ quần áo màu đổ của hắn bị luồng gió trên sông thổi bay, cảnh tượng hai bên bờ sông nhanh chóng bị lùi về phía sau.

"Dư đạo hữu, không biết có phải còn có người khác đến chi viện không?" Hoàng Bệnh Hổ từ trong khoang đi ra, cánh tay bị chặt đứt đã được gắn lại.

“Không lẽ có ta rồi mà vẫn chưa đủ sao?” Dư Sơ Cuồng cười nói.

“Ta không có ý này.

” Hoàng Bệnh Hổ vội giải thích.

"Ta chỉ đùa thôi, đừng căng thẳng như vậy.

Ta cũng đang cân nhắc có nên nhờ người khác đến giúp đỡ nữa hay không.

Bây giờ đang trong khoảng thời gian bận rộn chống lại nạn châu chấu, nên không phải tu sĩ nào cũng rảnh rỗi, hơn nữa người có tu vi càng cao thì càng có nhiều việc cần giải quyết.

Nếu không ban đầu Lý gia chủ đã không ủy thác để ta đến đây, mà đáng lẽ ra hắn sẽ đích thân tới.

”"Cái này ta hiểu, nhưng nếu Phi Châu Hoàng Vương phái thêm nhiều đàn châu chấu đến nữa, e rằng tất cả những người trên thuyền này đều đối mặt nguy cơ phải bỏ mạng!"Dư Sơ Cuồng gật đầu, hắn sờ một cái vào chiếc lệnh bài màu đỏ thẫm bên hông, và âm thầm hạ quyết tâm.

"Cánh tay của ngươi không sao chứ!""Không có gì nghiêm trọng cả, nhưng có thể trong một thời gian dài nữa ta sẽ không thể dùng được cung tên, chỉ hy vọng là không phải mãi mãi không thể.

""Khi đến phủ thành ta sẽ mời cho ngươi một thầy thuốc giỏi, cánh tay của ngươi sẽ không có bất kỳ di chứng gì đâu!"Con thuyền lướt đi như gió trên mặt nước, mỗi ngày đi được hàng vạn dặm, khi đi qua thành Gia Bình, Diệp Đại Xuyên ra ngoài xem xét, sau đó trở lại trốn trong khoang thuyền.

Khi mặt trăng đã nhô lên chỗ cao nhất, hương hoa thoang thoảng trong gió, tinh thần của Dư Sở Cuồng trở nên phấn chấn, chắp tay nói: “Thuộc hạ bái kiến Hoa thống lĩnh!”"Miễn lễ.

"

Bình Luận (0)
Comment