“Cẩn thận sau lưng! Còn một con nữa!”Giọng nói Lưu Hồng vặn vẹo, lớn tiếng cảnh báo.
Tóc gáy Hoàng Bệnh Hổ dựng đứng vì cảm nhận được một luồng yêu khí kéo tới từ phía sau, muốn tránh né nhưng đã quá trễ, lưng bị đâm đau nhói một trận.
Chỉ thấy một con châu chấu bay to bằng ngón tay cái xuyên ra trước ngực hắn, trên thân thể nó vẫn còn vài vệt xanh biếc, chính là con châu chấu yêu truy giết bọn họ lúc nãy.
“Không ngờ lại có hai con, mạng ta xong rồi!”Con châu chấu bay to lớn ở trước mặt không cắn một cái xuống, mà lại lộn nhào vút qua bên cạnh hắn, chỉ thấy một cánh tay bay lên cao cao, máu bắn tung tóe:“Đừng vội, bằng hữu tốt là phải thưởng thức từ từ!”Một tiếng ầm vang lên, Hoàng Bệnh Hổ rơi từ trên mái nhà xuống, chỉ thấy con châu chấu bay to lớn lại đánh về phía đoàn người, đôi cánh vo ve như lưỡi đao, hơn mười người đang chạy trốn trên đường bỗng chia năm xẻ bảy.
Trong đó vừa có thợ săn của Lắc Mã trang, cũng có cả đệ tử của Thiết Quyền môn.
“Xong rồi!”Hoàng Bệnh Hổ tuyệt vọng nhắm mắt lại, đối mặt với kẻ địch như vậy, dù chỉ có một con thôi cũng đã khó mà thắng được, huống chi là hai con.
Châu chấu bay trực tiếp nhào tới, trong lòng Lưu Hồng biết không thể trốn đi đâu được nên đành đẩy Vương Lỗi ở bên cạnh ra rồi xuống ngựa và đứng đó.
Sau đấy, hắn lấy một tấm Kim Cương Đại Lực phù ra đập lên người, từng tia kim quang bùng lên trên người hắn, biến ảo thành ảo ảnh Kim Cương.
Hắn chợt quát lớn một tiếng, song quyền cùng xuất hiện, một chiêu “Kỵ Binh Phân Tung” lập tức đánh về phía châu chấu bay.
Một tiếng nổ “bùm” vang lên, châu chấu yêu kia biến thành châu chấu bay loại nhỏ tựa như ám khí, sau đó hung hăng va chạm vào ngựa Lưu Hồng.
Ảo ảnh Kim Cương bỗng lõm xuống, kim quang chập chờn mờ đi, hai chân Lưu Hồng lập tức bay lên khỏi mặt đất, văng về phía sau.
Còn con châu chấu bay kia chỉ dùng đôi chân trước đã đâm xuyên qua vai Lưu Hồng dễ như ăn cháo, phế bỏ toàn bộ sức phản kháng của hắn.
Hai con châu chấu một lớn một nhỏ này phối hợp ăn ý không một sơ hở, không thể dùng từ “hiểu ngầm” để hình dung nữa rồi.
Dưới sự khống chế của một đại yêu vương, dù cho thực lực có cao hơn chúng thì cũng chưa chắc đã giành được chiến thắng.
Cũng như cách đối xử với Hoàng Bệnh Hổ, châu chấu bay cỡ nhỏ không lập tức giết Lưu Hồng mà tiếp tục đại khai sát giới với đám phàm nhân đang chạy trốn kia.
Còn châu chấu bay cỡ lớn thì lại vỗ cánh bay lên trời, đôi mắt kép tìm kiếm khắp mọi nơi:“Còn một bằng hữu tốt nữa đâu rồi?”Diệp Đại Xuyên điều khiển xe ngựa chạy băng băng về phía bến đò Hạ Xuyên, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn xung quanh, khi thấy kết cục của Hoàng Bệnh Hổ và Lưu Hồng thì sợ chết khiếp, chỉ biết liều mạng vung roi:“Trợ! Trợ!”“Tìm thấy rồi!”Châu chấu bay vỗ cánh một cái, một trận cuồng phong dâng lên, chỉ thấy hắn bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Đại Xuyên, bay song song với xe ngựa, đôi mắt kép thì nhìn Diệp Đại Xuyên chằm chằm và nói:“Bằng hữu tốt, ta còn chưa cảm tạ ngươi đâu!”“Không.
Không cần!”Diệp Đại Xuyên lắp ba lắp bắp nói.
“Cũng không phải do ngươi quyết định!”Châu chấu bay cười khẩy, đang muốn bắt lấy Diệp Đại Xuyên rồi tập hợp cùng một chỗ với Hoàng Bệnh Hổ và Lưu Hồng, sau đó dày vò một phen thì bỗng một đạo kiếm khí gào thét mà tới.
Châu chấu vội vã né tránh nhưng vẫn bị chém đứt một cái râu, đầu nó đụng vào tòa nhà đổ nát ở ven đường rồi ầm ầm rơi xuống, bụi mù bắn tung bốn phía.
Diệp Đại Xuyên chỉ thấy một nam tử áo đỏ cầm đại kiếm trong tay, nhẹ nhàng đạp xuống càng xe rồi chợt lóe lên trước mắt, sau đó lập tức vung kiếm về phía tòa nhà đổ sụp.
Một tiếng “vèo” vang lên, châu châu bay cỡ nhỏ lao về phía đầu nam tử áo đỏ.
Nam tử áo đỏ ghìm kiếm chém nghiêng cạnh người, ép lui châu châu bay cỡ nhỏ kia.
Một tiếng ầm ầm vang lên, gạch ngói vỡ vụn bắn ra, châu chấu bay cỡ lớn bỗng ập đến, cái miệng sắc nhọn cắn về phía nam tử áo đỏ.
Nam tử lập tức vỗ một chưởng, trên cánh tay không cầm kiếm của hắn có đeo một chiếc găng tay màu đỏ, trên đó có phù văn đỏ thẫm lóe lên, bỗng biến ảo ra một cự chưởng rực lửa đánh bay con châu chấu kia ra ngoài.
“Xích Ưng Vệ! Luyện Khí tầng thứ mười!”Trong lòng Hoàng Bệnh Hổ mừng rỡ, nhảy dậy khỏi mặt đất rồi nhặt cánh tay bị đứt của mình lại và ngậm ở trong miệng, sau đó nắm chặt một nhánh tên dài lóe linh quang mà xông lên.
Xích Ưng vệ sĩ kia đã đạt Luyện Khí đỉnh phong, mở ra kinh mạch toàn thân, nhờ một chiêu kiếm và một chưởng mà áp chế được hai con châu chấu bay một lớn một nhỏ, lại thêm Hoàng Bệnh Hổ ở bên cạnh trợ uy, thế là châu chấu bay liên tục bại lụi, cuối cùng mỗi con bỏ chạy một hướng.
“Hê hê, lại là một bằng hữu tốt, tới giết ta đi!”Xích Ưng vệ sĩ kia muốn truy kích nhưng nhìn thi thể đầy đất thì lại dừng bước, bất kể lựa chọn truy sát bên nào, cuối cùng có thành công hay không thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị chôn cùng.
“Đa tạ đạo hữu cứu giúp!”Hoàng Bệnh Hổ nói, còn Vương Lỗi thì đỡ Lưu Hồng đến nói lời cảm ơn.
“Tại hạ Dư Sở Cuồng, được Lý gia chủ nhờ vả đến trước tiếp ứng Lưu lão môn chủ, không ngờ đến mảnh đất hoang vu này mà vẫn có hóa thân của Châu Chấu vương!”