“Lão trang chủ, ta thật sự không nhúc nhích nổi nữa, các ngươi đi đi!”Một thiếu niên hai mươi ba tuổi nói với Hoàng Bệnh Hổ, thời gian luyện võ của hắn còn hơi ngắn, nội lực vẫn rất yếu ớt, tuy rèn luyện được một bộ gân cốt tốt nhưng cũng không chịu nổi cuộc hành quân gấp như này.
“Đừng nói nhảm!”Hoàng Bệnh Hổ vương tay vỗ một cái lên lưng thiếu niên, một cỗ chân khí tràn vào khiến thiếu niên chợt cảm thấy phấn chấn:“Cảm ơn trang chủ!”Màn đêm rủ xuống, những vì sao lốm đốm đầy trời trên cánh đồng hoang.
Đội ngũ gian nan tiến lên, thỉnh thoảng lại có người tụt lại phía sau, giữa đường cũng ngừng nghỉ mấy lần mà châu chấu yêu kia không hề đuổi theo, hình như thật sự muốn tha cho họ một con đường sống.
“Hoàng lão đệ, có muốn nghỉ một chút hay không?”Lưu Hồng hỏi, rất nhiều đệ tử Thiết Quyền môn đều sắp không theo kịp, nhưng hắn không có nhiều chân khí để chăm lo cho họ như vậy.
“Tiếp tục đi, ta cảm thấy không ổn lắm.
”Hoàng Bệnh Hổ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào màn đêm nặng nề, cảm giác chẳng lành trong lòng ngày càng sâu sắc.
Cách đó hơn mười dặm, một chiếc xe ngựa vỡ tan nát đổ ở ven đường, một con ngựa sùi bọt mép thoi thóp, còn có hai người đang tranh chấp với nhau.
Nữ nhân lớn tiếng chỉ trích nam nhân:“Ta đã nói không nên rời khỏi Khánh Dương thành, hiện tại đã đến nước này rồi, ngươi nói xem nên làm gì đây?”“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Ngươi chỉ biết làm sao bây giờ thôi!”Nam nhân cũng rất nóng nảy, số lượng thực dự trữ trong tay bọn họ chẳng đủ để trở về Khánh Dương thành, dù giết ngựa lấy thịt thì chúng cũng sẽ bị thối rữa rất nhanh trong trời mùa hạ này.
Nếu như tiếp tục đi về phía Hạ Xuyên trấn, chờ khi bọn họ tới thì e là đám người Lưu Hồng đã xuôi dòng mà đi từ đời, làm gì còn chờ bọn họ.
“Lão nương mắt mù mới gả cho tên rác rưởi nhà ngươi!”“Rác rưởi cũng có tác dụng của nó.
”Một giọng nói lanh lảnh bất bình thay cho nam nhân, còn nam nhân thì cảm thấy giọng nói kia như vang lên ở ngay bên tai.
Nhờ vào ánh trăng mờ ảo mà nữ nhân kia thấy được một con châu chấu nho nhỏ đang nằm úp sấp trên bả vai của nam nhân, nàng lập tức há miệng muốn gào lên.
Nhưng châu chấu yêu kia chợt vỗ cánh, bắn một tia gió lạnh ra, tiếng thét chói tai của nữ nhân lập tức im bặt, trên cổ có thêm một vệt máu, đầu thì lăn xuống đất.
“Tha.
Tha mạng, ta cũng là bằng hữu của Lý Thanh Sơn.
Đừng giết ta!”Nam nhân run rẩy nói, hạ bộ chợt nóng nóng ẩm ướt một trận.
“Được rồi, ta biết ngươi không phải bằng hữu của hắn nên sẽ cho ngươi sảng khoái một lần.
”Thân hình châu chấu yêu nhanh chóng biến lớn, trở thành kích cỡ tương tự một chiếc xe ngựa, đôi mắt kép lóe tia sáng xanh trong suốt, chiếc miệng dữ tợn nứt thành mấy cánh hoa, há một cái đã nuốt nửa người nam nhân rồi bắt đầu nhai:“Ăn ngon quá! Ăn ngon quá! Ăn thế nào cũng ngon hơn ma tộc!”Trong lúc ăn ngấu nghiến từng miếng, nó cũng dần biến từ châu chấu con thành châu chấu trưởng thành.
Tiếng “châu chấu khổng lồ” đập cánh vang vọng khắp thành, bóng dáng khủng bố dạo chơi khắp phố lớn ngõ nhỏ, tiến hành săn mồi không ngừng, yêu khí tăng trưởng liên tiếp.
Đợi đến lúc nửa đêm canh ba thì châu chấu khổng lồ mới lưu luyến bỏ lại “đồ ăn” khắp nơi, trước hết đóng kín cửa thành rồi mới vỗ cánh bay về phía Hạ Xuyên trấn.
Sau khi nghe đến ba chữ “Lý Thanh Sơn” thì hắn đã hạ quyết tâm, những người này đều phải chết!Lúc tờ mờ sáng, đội ngũ chạy tới Hạ Xuyên trấn, một thành trấn từng phồn thịnh nhờ bến đò mà hiện tại đã bị vứt bỏ hoàn toàn, đâu đâu cũng có vẻ đổ nát thê lương.
“Cuối cùng cũng đến rồi.
”Vương Lỗi thở phào một hơi rồi nhìn xung quanh một lát, hiện tại số lượng người cùng rời khỏi Khánh Dương thành chỉ còn dư lại hai phần mười, khiến tâm trạng hắn hơi nặng nề.
“Đừng ngừng bước, phía trước chính là bến đò rồi, sau khi lên thuyền thì sẽ an toàn!”Lưu Hồng lớn tiếng khích lệ sĩ khí.
Bỗng một loạt tiếng ong ong kỳ lạ truyền đến, chỉ thấy một chấm vàng nhanh chóng đến gần và biến lớn, một con châu chấu to lớn với yêu khí cuồn cuộn chạy như bay tới.
“Đáng chết, đi mau!”Hoàng Bệnh Hổ mắng một tiếng rồi nhảy lên một tòa tửu lâu ở bên đường, sau đó bắn một mũi tên.
Thân hình của con châu châu đang bay kia nhẹ nhàng nghiêng đi tránh né mũi tên này, còn cất giọng khàn khàn nói:“Các bằng hữu tốt, đừng chạy mà, để ta nếm thử vị máu thịt của các ngươi nào.
”Boong boong boong coong! Tiếng rung của dây cung vang lên liên tục, Hoàng Bệnh Hổ bắn liên tiếp hết mũi tên này đến mũi tên khác, sử dụng hàng loạt tuyệt kỹ bắn tên.
“Quá chậm! Quá chậm!”Thân hình to lớn của con châu chấu đang bay lướt nhanh vẽ ra từng vòng cung, uyển chuyển tránh né từng mũi tên, mà tốc độ bay vẫn không chậm chút nào, dù cho không tránh kịp thì chỉ cần vung nhẹ chân trước là cũng đánh bay được mũi tên.
Sắc mặt Hoàng Bệnh Hổ trở nên trầm trọng, liên tục bôn ba một đêm, lại không ngừng chuyển chân khí cho tộc nhân, vậy nên trạng thái của hắn cũng đã rất tệ, hoàn toàn không phải đối thủ của con châu chấu đã được ăn uống no đủ này, nếu như muốn thắng thì không thể không mạo hiểm.
Cuồng phong phả vào mặt, cái miệng dữ tợn của con châu chấu nứt ra rồi cắn về phía đầu hắn.
Con ngươi của Hoàng Bệnh Hổ chợt lóe lên sáng ngời, vì cơ hội mà hắn chờ đã đến, chỉ thấy hắn giương cung như trăng tròn, trên mũi tên dài có từng luồng chân khí quấn quanh, đang chờ bắn ra một mũi tên.