Năm đó Gia Bình thành bị hủy trong tay Thạch Ma, Huyện úy là hắn không có chỗ để đi, lại rất sợ yêu ma lợi hại nên đành để muội muội thổi gió bên gối Liễu Trường Khanh Tri phủ Thanh Hà, nên lại được triệu hồi đi làm Huyện lệnh ở Khánh Dương thành, không ngờ chung quy vẫn không chạy thoát.
“Đại nhân không cần khách khí!”Lưu Hồng hơi gật đầu, Vương Lỗi thì vỗ ngực nói:“Chỉ cần ta còn một hơi thở thì nhất định sẽ bảo đảm đại nhân bình an đến Thanh Hà phủ!”Muội muội Diệp Đại Xuyên là ái thiếp của Liễu Trường Khanh Tri phủ Thanh Hà phủ, hiện tại dù tuổi già kém sắc nhưng lại sinh được một trai một gái cho Liễu Trường Khanh, trái lại vị trí ngày càng vững chắc.
Diệp Đại Xuyên đã nhắc đến chuyện này rất nhiều năm, Vương Lỗi thực sự muốn quên mà không được.
Hắn tự biết quan hệ với Lý Long không được tính là hòa thuận, nên có thêm một nước đi cũng là điều tốt.
“Cảm ơn Vương môn chủ!”Diệp Đại Xuyên lại nói cảm ơn với Vương Lỗi, nhưng trong lòng không thể tin sự bảo đảm của hắn, châu chấu yêu mà giết tới thì vị Vương môn chỉ này tự bảo vệ mình còn khó, huống chi là bảo vệ hắn.
Nhưng hắn bỗng nhớ tới một người:“Hầy, nếu Thanh Sơn ở đây thì tốt, sao phải thảm hại như này!”“Diệp đại nhân cả nghĩ quá rồi, còn cho rằng người ta là bộ đầu của ngươi sao?”Hoàng Bệnh Hổ cười nói, nếu như Lý Thanh Sơn ở đây thì chỉ một châu chấu yêu có đáng là gì.
“Ta nghe Lý Long nói, hiện tại hắn là Bạch Ưng thống lĩnh ở Nam Hải quận Vụ Châu, chiếm cứ một nơi tên là Dã Nhân sơn, được xưng là Dã Nhân vương, ngay cả Bắc Việt Vương thấy hắn cũng đều phải nhún nhường ba phần.
”Lưu Hồng nói.
“Thật sao?”Hoàng Bệnh Hổ lộ ra vẻ khó tin, sau khi bước vào tu hành đạo thì mới thực sự cảm nhận được đứng đầu một châu là sự tồn tại cao không thể với tới như thế nào.
“Ta nghe xong cũng hơi không tin, chẳng qua đệ tử kia của ta cũng không biết nói khoác, ta còn từng đánh hắn mấy chục quyền đấy!”“Thời gian trôi qua thật là nhanh!”Diệp Đại Xuyên cảm khái.
“Các ngươi nói đến Lý Thanh Sơn sao?”Một giọng nói lanh lảnh bay tới theo gió.
“Không thì còn có thể là ai?”Diệp Đại Xuyên nói, chỉ thấy Hoàng Bệnh Hổ hoàn toàn thay đổi sắc mặt, Lưu Hồng cũng giơ nắm đấm lên, cảnh giác nhìn sườn núi hoang vu cách đây không xa.
Lúc này ánh tà dương đã chìm vào đường chân trời, chỉ có phía tây còn hơi ửng đỏ, một vài ngôi sao đã lóe sáng trên bầu trời, nhánh cây vươn dài trên cây khô ở sườn núi hoang vu như muốn chụp lấy một ngôi sao.
Một con châu chấu yêu nho nhỏ nằm nhoài trên cành cây khô, giọng nói lanh lảnh kia cũng phát ra từ miệng hắn.
“Bị lấn đến khoảng cách gần thế này mới phát hiện, tình hình không ổn chút nào!”Hoàng Bệnh Hổ nhạy cảm nhận thấy một vệt bụi màu vàng trên thân châu chấu yêu đang nhanh chóng chuyển hóa thành côn trùng trưởng thành, đợi khi hoàn toàn chuyển hóa thành hình thì chính là giờ chết của mọi người.
“Vậy thì thật khéo, ta và hắn cũng quen biết đã lâu, trốn ra được khỏi Trấn Ma điện cũng là nhờ hắn.
Đáng tiếc hắn đã đến Vụ Châu, bằng không nhất định phải cảm tạ hắn một phen.
”…Một đại yêu vương ăn vô số người, gây náo loạn Thanh Châu như vậy mà lại có quan hệ với Lý Thanh Sơn!Lưu Hồng và Hoàng Bệnh Hổ nhìn nhau, đều không thể tin nổi.
“Chúng ta đều là bằng hữu cũ mấy chục năm của Thanh Sơn, ngươi tha cho bọn ta một con đường sống cũng coi như là cảm tạ hắn rồi!”Diệp Đại Xuyên cao giọng nói.
“Đương nhiên rồi, bằng hữu của bằng hữu chính là bằng hữu, nếu các ngươi nói sớm thì sao ta lại muốn ăn các ngươi chứ!”Châu chấu yêu đập cánh, bay xuống từ đầu cành khô rồi biến mất ở sau sườn núi hoang vu.
“Tốt quá rồi!”Diệp Đại Xuyên đặt mông ngồi phịch xuống đất, những người khác cũng thở phào một hơi, trên mặt đều là vẻ vui mừng trở về từ cõi chết.
“Hoàng lão đệ, ngươi thấy sao?”Lưu Hồng cau mày, cảm thấy châu chấu yêu này có hơi tùy tiện quá.
“Khó nói lắm, nghỉ ngơi xong rồi thì vẫn nên mau chóng lên đường!”Hoàng Bệnh Hổ không muốn gửi gắm tính mạng của người toàn trang vào tình nghĩa của một yêu ma.
“Ta cũng cảm thấy như vậy.
”Lưu Hồng gật đầu, sau đó hạ lệnh xuất phát!“Lưu môn chủ, nếu yêu quái đã rút lui thì cần gì gấp như vậy!”“Nếu tiếp tục đi thì ngựa cũng không chịu được.
”Có người lập tức không muốn đi nữa, liên tục chạy trốn cả một buổi chiều, dù là cưỡi ngựa thì cũng đã kiệt sức, một khi thả lỏng thì lập tức cảm thấy mặt đất đêm hà thoải mái như chiếc giường êm ái.
“Muốn ở lại thì cứ ở lại đi!”Lưu Hồng lạnh lùng quăng một câu rồi đạp một cước lên ngựa của mình.
Dọc đường hắn luôn dùng chân khí để điều tức cho ngựa, giữ gìn chút sức sống cho ngựa nên lúc này vẫn vung móng ngựa, tiến bước nhanh chóng được.
Mọi người đành phải gượng người đứng dậy đi theo.
Sau khi không còn sự uy hiếp của cái chết thì có mấy người thực sự không muốn động đậy hay nhúc nhích, cho nên họ chọn ở lại, còn suy xét xem có nên về Khánh Dương thành hay không.
Đúng là các thợ săn của Lặc Mã trang đã quen băng đèo vượt núi quanh năm lại có Luyện Khí sĩ tầng thứ bảy là Hoàng Bệnh Hổ lo liệu nên còn miễn cưỡng chịu đựng được.