Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1611 - Chương 1621: Bất Lực

Chương 1621: Bất Lực

Hoàng Bệnh Hổ nghĩ thầm:“Nơi này hoang vu như vậy, ngay cả châu chấu bình thường cũng không thể sinh tồn, tại sao lại có châu chấu yêu tồn tại được, không giống như gặp ngẫu nhiên mà dường như là đặc biệt tới chặn giết chúng ta.

”Thậm chí Lưu Hồng còn chưa thấy rõ dáng dấp của châu chấu yêu thì đã có tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục không ngừng trong đám người, một lúc sau thì gần như tất cả mọi người đều thốt lên tiếng hét chói tai khủng bố, quả thực như bị một con ma vật vô hình chiếm lấy tâm trí, ngay cả hắn cũng thấy hơi hoảng, phải vươn tay lên sờ mấy tấm bùa chú thì mới miễn cưỡng bình ổn tâm thần lại.

Rồi hắn hỏi Hoàng Bệnh Hổ ở bệnh cạnh:“Hoàng lão đệ, làm sao bây giờ?”Hoàng Bệnh Hổ nhảy một cái đến, khi thân hình đi tới điểm cao nhất thì đồng tử co rụt lại, nhìn chằm chằm vị trí yêu khí.

Sau đó, mười mấy mũi tên bắn ra như mưa xối xả, hóa thành từng chùm tia lửa nổ tung, nổ nát tan một cỗ thi thể.

Lưu Hồng hỏi:“Sao rồi, giết được chưa?”“Chui lại trong đất rồi, có lẽ hắn đã bị thương, hoặc có lẽ là không.

”Hoàng Bệnh Hổ lắc đầu, biểu cảm cực kỳ nặng nề, dường như con châu chấu yêu kia nhìn thấu được suy nghĩ của hắn nên lập tức chui về đất, mà không nhào tới nạn nhân tiếp theo, bằng không thì thật sự có cơ hội giết được rồi.

Hơn nữa duy trì hình thể nhỏ bé như vậy cũng như là đặc biệt nhằm vào hắn vậy.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”“Không có cách gì hết.

”Hoàng Bệnh Hổ nói, tài bắn cung của hắn có mạnh hơn nữa thì cũng không thể xuyên qua đất mà bắn trúng con châu chấu yêu kia được.

Sắc mặt Lưu Hồng thay đổi, một con yêu thú ẩn núp trong đất, lúc nào cũng có thể nhào lên thực sự là một cơn ác mộng.

“Xem ra không cần lo thuyền không đủ chỗ rồi.

”Hoàng Bệnh Hổ nói đùa nhưng ngay cả hắn cũng không cười nổi, nếu như chỉ xét về thực lực thì cùng lắm con châu chấu yếu kia tương đương với nhân loại Luyện Khí tầng thứ tư hoặc tầng thứ năm, chỉ có thể coi là yêu thú, vẫn còn chưa được tính là yêu quái.

Nhưng hắn không nắm chắc chút phần thắng nào, bởi vì ở sau lưng con châu chấu yêu này là một đại yêu vương làm loạn cả Thanh Châu.

Trong sự điên cuồng nóng nảy có cả sự xảo trá cẩn thận, bất kể là tài nghệ chiến đấu hay là kinh nghiêm thì yêu thú bình thường cũng đều không sánh được.

Cùng lắm thì hắn cũng chỉ ngăn chặn được thôi, để châu chấu yêu bắt đầu ăn người bình thường từ đằng xa.

“Xuất phát!”Lưu Hồng cũng quả quyết, lập tức ra lệnh.

Mà lời hắn còn chưa dứt thì lại có một tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy một người ở vị trí cuối của đội ngũ ngã xuống đất, màu xanh gồ lên lướt qua dưới lớp da hắn nhưng cũng không trực tiếp giết hắn, dường như có ý định khiến nỗi đau của hắn sâu sắc hơn.

Tiếng kêu thảm thiết kia cực kia thê lương, khiến cho người ta tê cả da đầu.

Đoàn người bỗng xông về phía trước như ong vỡ tổ, tiếng gào khóc vặn vẹo vang lên liên miên, tràn ngập vẻ hoảng sợ và hối hận, hối hận không nên vội vã rời khỏi Khánh Dương thành, nhưng họ cũng không biết rằng lúc này Khánh Dương thành đã thành lò sát sinh của “châu chấu khổng lồ”, nó còn đang chuyển hóa thành yêu thú một cách nhanh chóng.

Hoàng Bệnh Hổ cũng đã lắp tên vào cung, nhưng suy nghĩ một lát thì lại đặt cung lớn xuống, triệu tập các thợ săn của Lặc Mã trang rồi nhanh chóng tiến về phía Hạ Xuyên trấn.

Hắn có thể tiếp tục ngăn cản châu chấu yêu này ăn người, nhưng chắc chắn hắn sẽ không chống đỡ nổi trước, chẳng bằng cứ để châu chấu yêu ăn thêm một lúc, còn có thể kéo dài thêm một quãng thời gian.

Chỉ là hắn cũng hiểu rõ, như vậy cũng giống uống rượu độc giải khát, bởi vì mỗi khi châu chấu yêu ăn thêm một người thì thực lực sẽ tăng lên một phần, nếu như hoàn toàn chuyển hóa thành côn trùng trưởng thành thì ngay cả hắn cũng có nguy cơ bị ăn.

“Lưu lão ca, hy vọng vị Lý gia chủ kia đã sắp xếp ổn thỏa tiếp ứng ở bến đò Hạ Xuyên, bằng không thì chúng ta đều phải chết trong miệng trùng!”“Chỉ là cái chết mà thôi.

”Sắc mặt Lưu Hồng tái xanh.

“Lưu môn chủ, Hoàng trang chủ, cứu ta với!”Lưu Hồng quay đầu nhìn lại thì thấy một đám người đang cướp xe ngựa của Diệp Đại Xuyên, thế là hắn lập tức thúc người quay lại, tung một quyền đánh nổ đầu một người:“Cút hết cho ta!”Cứ chạy trốn một mạch như thế, đến cuối cùng đội ngũ bị tách ra làm hai nửa, những kẻ không có ngựa lại không tập võ đều bị bỏ lại ở phía sau, trở thành đồ ăn cho châu chấu yêu, tiếng kêu thảm thiết xa dần, hoàn toàn bị gió bụi nuốt hết.

Đi như vậy cho đến chạng vạng tối thì ngay cả tuấn mã Lưu Hồng cưỡi cũng bắt đầu sùi bọt mép, dù cho đệ tử Thiết Quyền môn và thợ săn của Lặc Mã trang đều có võ nghệ trong người mà cũng kiệt sức, không thể không dừng lại nghỉ ngơi, ăn một vài thứ.

“Đa tạ Lưu lão anh hùng, đợi đến Thanh Hà phủ chắc chắn sẽ hậu tạ! Sớm biết như vậy thì không nên rời khỏi Khánh Dương thành, không, là không nên trở về Khánh Dương thành, khi Gia Bình thành bị phá hủy thì ta nên đàng hoàng tới phủ thành dưỡng lão mới đúng!”Lúc này Diệp Đại Xuyên mới kịp xuống xe ngựa nói lời cảm ơn, khuôn mặt béo ú trắng bệch, không còn chút màu máu nào.

Bình Luận (0)
Comment