“Lưu môn chủ, ngươi dẫn đệ tử Thiết Quyền môn rời đi trước đi! Tuy không muốn làm loại chuyện này, nhưng ta cũng không thể nhìn đám con mình chết đói được.
”Hoàng Bệnh Hổ vừa nói dứt lời thì đội ngũ ở phía sau lập tức hỗn loạn, có người lớn tiếng cầu xin Lưu Hồng bảo vệ, có người chửi lấy chửi để Hoàng Bệnh Hổ.
Bỗng vèo một tiếng, không biết một nhánh tên bắn lén được bắn ra từ nơi nào, người mắng to kia bị bắn ngã, đoàn người lại càng như muốn bùng nổ:“Giết người rồi!”“Gào cái gì mà gào, tất cả im miệng cho ta!”Lưu Hồng gầm lên đầy giận dữ, nhờ vào uy nghiêm được tĩnh lũy qua nhiều năm ở Khánh Dương thành nên đội ngũ bỗng yên tĩnh lại.
Hắn không hề đồng cảm với người bị bắn kia, đường đường là Luyện Khí sĩ sao có thể để ngươi há miệng là mắng, dù là nhân vật giang hồ hạng hai hạng ba thì cũng phải cầm đao giết người.
“Hoàng lão đệ, chẳng bằng ngươi hãy đến Thanh Hà phủ cùng bọn ta, chuyện lương thực thì để ta giải quyết, trên đường cũng có thể an toàn hơn.
”Lưu Hồng thay đổi ý định, đệ tử Thiết Quyền môn cũng không phải mọc ra từ đất, cũng có mối liên hệ với những phú hộ ở đằng sau, nếu như để mặc cho Hoàng Bệnh Hổ cướp bóc thì chắc chắn sẽ mất lòng người.
Nhưng nếu kiên quyết không chịu thì Hoàng Bệnh Hổ cũng không phải ngồi không, nếu như lòng hắn hung ác, muốn nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn thì trong này chẳng có ai ngăn nổi hắn.
“Sư phụ, chúng ta cũng không mang nhiều lương thực như vậy.
”Vương Lỗi nhỏ giọng nói.
“Gom tất cả lương thực tới, chia lại theo đầu người một lần nữa, không chịu thì cút!”Lưu Hồng quát lên.
“Đa tạ Lưu lão môn chủ.
”Hoàng Bệnh Hổ vừa chắp tay thì các thợ săn của Lặc Mã trang ở hai bên khe núi cũng đi xuống, sau đó lại nghe hắn ra lệnh:“Lấy lương thực dự trữ của chúng ta ra, để Lưu lão môn chủ phân chia.
”Các thợ săn trầm mặc giao các loại đồ ăn kiểu thịt khô ra, trên mặt mọi người đều không có cảm xúc gì, nhưng lại có một loại khí tức thô bạo có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Trải nghiệm đau đớn thê thảm trong mấy tháng qua đã kìm nén và bóp méo tính tình của bọn họ, đừng nói là cướp chút lương thực, ăn thịt người cũng sẽ chẳng ngần ngại.
Ngay cả đệ tử gom lương thực của Thiết Quyền môn tới gần bọn họ mà cũng đều phải cẩn thận từng li từng tí, chớ nói chi là những người khác, nào có ai dám rời khỏi đội ngũ, tất cả đều đàng hoàng giao lương thực dự trữ ra.
Đội ngũ khởi hành lần nữa, sau khi băng qua vài ngọn núi thì cuối cùng cũng tới được miệng núi, đồng bằng rộng lớn lập tức hiện ra trước mắt, nhưng không thấy một cây lúa cây mạ nào, chỉ có sự hoang vu vô biên vô hạn.
Có lẽ vì quá hoang vu nên ngược lại chẳng có mấy con châu chấu bay vút cả, đội ngũ lặng lẽ tiến lên, chỉ thấy thôn trấn ven đường đều bị bỏ hoang, không thấy một bóng người sinh sống nào.
Lưu Hồng xông lên trước, đội ngũ đi cả ngày lẫn đêm mà tiến về Hạ Xuyên trấn.
“Nghỉ ngơi một lát!”Lưu Hồng ra lệnh.
Lúc này đang là giữa trưa, nắng nóng như lửa đốt, ai nấy cũng đều mồ hôi đầm đìa, uể oải không thể tả nổi, nên tất cả đều nắm bắt cơ hội này mà nghỉ ngơi.
“Cách Hạ Xuyên trấn không còn xa nữa, đến nơi đó thì có thể xuống sông, thắng tiến Thanh Hà phủ, không cần đi bộ!”Vương Lỗi lớn giọng khích lệ tinh thần đội ngũ.
“Xem ra Lưu lão môn chủ đã chuẩn bị kỹ thuyền, không biết có đủ ngồi hay không?”Hoàng Bệnh Hổ thử thăm dò, dù là thuyền rồng to lớn nhất cũng không nhét được nhiều người như vậy.
“Đều do đệ tử kia của ta sắp xếp, ta cũng không biết có đủ ngồi hay không, chỉ sợ phải chen chúc một chút.
”Lưu Hồng cân nhắc từ ngữ mà nói.
“Chỉ cần có thuyền thì chen chúc cũng không sao.
”Hoàng Bệnh Hổ cười nói, ngược lại dù có thế nào thì hắn cũng không phải người bị chen, đang định hỏi thêm vài câu thì hắn bỗng thay đổi sắc mặt, cầm lấy cây cung lớn ở sau lưng, cầm lấy một mũi tên và đặt lên trên dây cung, sau đó nhìn ngó xung quanh.
“Sao vậy?”Lưu Hồng hỏi.
“Có yêu khí!”Hoàng Bệnh Hổ mải miết liếc nhìn, khóe mắt chợt thấy một bóng dáng màu xanh chui ra từ trong đất, mũi tên lập tức bắn vào thân thể một tráng hán.
Tráng hán kia thốt lên một tiếng thảm thiết rồi lăn lộn trên mặt đất, chớp mắt một cái mà đã chết vì thất khiếu chảy máu.
Ngón tay Hoàng Bệnh Hổ thả lỏng, mũi tên phá không mà tới, bắn vào thi thể tráng hán khiến nó chợt nổ tung.
Trong làn mưa máu đầy trời của thi thể kia, cái bóng màu xanh lại nảy lên, trên trán của một đệ tử Thiết quyền môn lập tức bắn máu tung tóe, có thêm một chỗ trống, còn chưa kịp thốt ra một tiếng kêu thảm thiết nào thì đã ngã xuống.
“Châu chấu yêu!”Lúc này Hoàng Bệnh Hổ mới nhìn rõ diện mạo chân thật của cái bóng kia, là một ấu trùng của châu chấu, toàn thân hiện ra màu xanh biếc, chỉ to bằng ngón út, còn chưa có năng lực phi hành, hình như được gọi là nam trùng.
Nhưng mà yêu khí hội tụ trên thân con nam trùng này cực kỳ kinh người, đã đạt đến trình độ yêu quái, không biết đã ăn biết bao nhiêu người rồi.