Thực ra Khánh Dương thành hẻo lánh này lại là dư mạch của Thương Mãng sơn, cũng không trở thành mục tiêu của Phi Thiên Hoàng Vương, nạn châu chấu lan tràn đến đây rất muộn.
Trong nạn châu chấu ở Khánh Dương thành cũng chỉ có một phân thân nhỏ yếu như thế, chủ yếu đến là để dẫn dắt khống chế toàn bộ đám châu chấu, mục đích chỉ là gieo xuống đủ trứng trùng, cung cấp “nguồn binh lực” cho toàn bộ nạn châu chấu, đồng thời tạo ra nạn đói lớn, tiêu diệt “nguồn binh lực” của nhân loại.
Nếu nói riêng về thực lực thì thậm chí phân thân này còn không phải đối thủ của ‘cao thủ Tiên Thiên’ Lưu Hồng, e rằng muốn đối phó với ‘Thiết Quyền môn chủ’ Vương Lỗi cũng là quá sức.
Hiển nhiên ‘Ức Vạn Hóa Thân’ là thiên phú thần thông vô cùng đáng sợ, nhưng điều kiện tiên quyết cũng rất nhiều, hơn nữa còn có ưu thế về số lượng, chất lượng thì hiếm khi được bảo đảm.
Nếu giống như “Kính Hoa Thủy Nguyệt” của Lý Thanh Sơn, mỗi một phân thân đều có ba phần mười sức chiến đấu của bản thể, thế thì Phi Thiên Hoàng Vương kia đã vô địch thiên hạ từ lâu, làm gì còn cần ẩn giấu vị trí của bản thể.
Sau khi đội ngũ khởi hành đi ra xa khỏi thành, con châu chấu có yếu khí lờ mờ vờn quanh bỗng bành trướng lớn lên, to cỡ một con trâu nghé, sao đó nó bắt đầu đập cánh vỗ xuống.
Đám người phía dưới đang phá cửa, cố gắng xông vào trong kho lưu trữ lúa của một phú hộ thì luồng gió điên cuồng ập tới, mọi người quay đầu lại mà phát ra tiếng kêu sợ hãi:“Châu chấu khổng lồ!”Châu chấu khổng lồ lướt tới vẽ ra một độ cong trong đám người rồi lại vút lên bầu trời, giữa sáu cái chân ôm một nhân loại nhỏ gầy, tiếng kêu thảm thiết xông thẳng lên phía chân trời.
Cái miệng sắc bén cắn một cái, tiếng kêu thảm thiết bỗng mất tăm, biến thành tiếng nhai nuốt chép chép, ngay cả xương cũng đều bị nhai nuốt, đợi khi ăn sạch thì “châu chấu khổng lồ” lại biến lớn thêm một vòng.
“Phi Thiên Hoàng Vương” lại thu hoạch được một niềm vui thích nho nhỏ, nhìn đội ngũ đi xa mà ôm ấp suy nghĩ độc ác:“Không phải phân thân nào của ta cũng đều nhỏ yếu như vậy!”.
Đội ngũ vượt núi băng đèo một mạch, suốt dọc đường chẳng thấy một màu xanh lá nào.
Còn tiếng châu chấu vỗ cánh thì vang khắp mọi nơi, hơn nữa nỗi hoảng sợ không biết rõ phía trước ra sao làm lòng người ta bồn chồn bất an, thỉnh thoảng lại có tiếng cãi vã vang lên, thậm chí là vung đao kiếm với nhau.
Lưu Hồng không thể tiếp tục đi ở phía trước, đành thúc ngựa đi dạo quanh trước sau đội ngũ, uy hiếp mọi người dựa vào uy nghiêm của cao thủ Tiên Thiên, cuối cùng đi tới một trước một thung lũng chật hẹp.
Lưu Hồng bỗng ghìm ngựa lại, phất tay cho đội ngũ dừng lại rồi lớn tiếng nói:“Phía trước là vị bằng hữu nào, đừng lén lén lút lút, ra gặp mặt một lần đi!”Dựa vào chân khí Tiên Thiên mà giọng nói của hắn vang vọng cuồn cuộn khắp thung lũng.
“Ha ha, còn tưởng là ai, hóa ra là Thiết Sư Tử, ngươi còn nhận ra ta không?”Chỉ thấy một đại hán leo lên một tảng nham thạch to lớn mà quan sát đội ngũ bên dưới, sắc mặt hắn khô vàng như bị bệnh, nhưng đói mắt lại sáng ngời nhìn bốn phía, trong tay cầm một cây cung lớn.
Hai bên thung lũng có rất nhiều bóng người sột sà sột soạt đứng lên, trong tay ai nấy cũng cầm cung.
“Hoàng Bệnh Hổ!”Con ngươi Lưu Hồng co rút lại, mặc dù một thân cao thủ Tiên Thiên của hắn được tích tụ ra từ linh quả, nhưng cũng nhìn ra được Hoàng Bệnh Hổ đã đến Luyện Khí tầng thứ bảy, mở ra khí hải đan điền, đã vượt lên khỏi cảnh giới của cao thủ giang hồ, trở thành Luyện Khí sĩ chân chính.
Thế là hắn chắp tay nói:“Hoàng trang chủ, thực sự là lâu rồi không gặp, nghe nói ngươi dạo chơi khắp nơi, chẳng biết trở lại trong núi từ lúc nào, rồi bắt đầu buôn bán như này.
”“Để Lưu môn chủ chê cười rồi, trước mắt yêu ma hoành hành, trong núi cũng không phải thế ngoại đào nguyên, đành phải đến Thanh Hà phủ kiếm sống, nhưng khẩu phần lương thực lại không đủ, cũng không thể làm gì khác.
”Hoàng Bệnh Hổ thở dài, nạn châu chấu chủ yếu lan tràn trong quần chúng, không ảnh hưởng đến rừng sâu núi thẳm.
Lặc Mã trang sống bằng nghề săn bắn, cũng không sống dựa vào lương thực nên ban đầu khá an nhàn, nhưng những năm gần đây, những yêu quái ẩn náu ở nơi sâu xa trong Thương Mãng sơn đang dần mở rộng phạm vi hoạt động.
Mấy tháng trước bắt đầu xuất hiện chuyện yêu thú xông vào trang, những bức tường gỗ cao cao có thể ngăn cản quân bình nhưng lại không ngăn được yêu thú cất bước như gió.
Chẳng mấy ngày mà đã có người chết, con yêu thú kia thực sự coi Lặc Mã trang như một “chuồng cừu”, bất cứ lúc nào cũng có thể tới bắt vài người ăn.
Lặc Mã trang không thể không mời Hoàng Bệnh Hổ về, phí sức trăm cay nghìn đắng mới giết được con yêu thú này.
Nhưng Lặc Mã trang cũng đã có gần trăm người chết, nếu lại có một con yêu quái nữa đến thì chưa biết kẻ chết sẽ là ai đâu.
Hoàng Bệnh Hổ buộc phải dẫn toàn trang chuyển đi, nhưng Lặc Mã trang không có nhiều lương thực dự trữ như vậy nên mới có chuyện thế này.
Một Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng thứ nhất thì Hoàng Bệnh Hổ tiện tay cũng giết chết được, nhưng Lưu Hồng thì hơi vướng tay chân, cũng không phải hắn sợ Thiết Quyền môn, mà mấu chốt là lão ta có một đồ đệ tốt, chính là Lý Long, gia chủ hiện tại của nông gia.