Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1608 - Chương 1618: Đại Nạn

Chương 1618: Đại Nạn

“Đại nhân ngài cũng đừng sĩ diện, những con châu chấu kia thật sự có thể ăn thịt người đấy, ai u!”Một con châu chấu bay vào trong sảnh từ bầu trời đầy côn trùng ở bên ngoài, sau đó rơi xuống cổ của trợ tá.

Hắn lập tức thốt lên một tiếng kêu đầy sợ hãi rồi cuống quýt đưa tay ra bắt, nhưng con châu chấu kia lại bò đến trên mặt hắn.

“Đùng!”Diệp Đại Xuyên phất cánh tay mập mạp lên, một cái tát đánh thẳng vào mặt trợ tá, sau đó lại vỗ lên vai hắn, rồi thuận thế xoa xoa tay:“Ngươi đúng là thằng ngu, sao bản quan lại không có sắp xếp chứ!”Lúc này, không biết tiếng chuông vuông lên từ nơi nào trong thành.

Chỉ thấy khuôn mặt béo ú của Diệp Đại Xuyên đầy vẻ vui mừng, chỉ thấy hắn dùng một tấm vải mỏng màu xanh che kín mặt và đầu rồi lớn tiếng ra lệnh:“Đi ra phía sau mời phu nhân và tiểu thư ra, không mang được thứ gì thì cũng không cần lo, lập tức xuất phát!”Cách đó mấy dặm, trong Thiết Quyền môn.

Thiết Sư Tử Lưu Hồng thu hồi nắm đấm, chỉ thấy một dấu tay rõ ràng in hằn lên trên chiếc chuông sắt lớn ở trước mặt.

Râu tóc bạc trắng của hắn nối thành một vùng, tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng lại trông ngày càng phấn chấn khỏe mạnh, chỉ nghe đại đệ tử Vương Lỗi ở phía sau khen:“Võ công của sư phụ lại tiến bộ rồi!”“Chẳng qua là dựa vào những linh quả kia của sư đệ ngươi thôi!”Lưu Hồng lắc đầu, liếc mắt nhìn quả đấm của chính mình, cảnh giới Tiên Thiên này đúng là huyền diệu, nhưng đáng tiếc cũng chỉ đến được bước này.

“Sư đệ là đại nhân vật ở Thanh Hà phủ đấy, nghe nói ngay cả tổng môn chủ của chúng ta thấy hắn mà cũng phải hành lễ vấn an.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, đợi đến Thanh Hà phủ rồi thì sư phụ ngài có thể an dưỡng tuổi già rồi.

”“Ta còn sống được vài năm nữa, nhưng nhìn cục diện thiên hạ như này thì ai có thể sống yên ổn chứ?”Hệt như lời Vương Lỗi nói, một đội người ngựa dài dằng dặc đã đợi ở ngoài cửa, trên đầu ai nấy cũng đều có mảnh vải che lại, mắt ngựa cũng bị trùm lại, ngay cả tai ngựa cũng bị bịt lại, phòng ngừa bị châu chấu chui vào.

Đợi khi Lưu Hồng đi ra khỏi Thiết Quyền môn thì cả đội ngũ yên lặng không một tiếng động.

Không để ý đến lời phản đối của Vương Lỗi, Lưu Hồng vẫn khăng khăng cưỡi lên một con ngựa, chậm rãi tiến về phía ngoài thành, đến trước cửa huyện nha thì dừng lại.

Chỉ thấy Diệp Đại Xuyên mang theo gia quyến và hộ về hòa vào trong đội ngũ, khiến cho đội ngũ ngày càng to lớn, gian nan tiến về phía trước trong cảnh châu chấu bay đầy trời.

Lưu Hồng giương mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt là đàn châu chấu dày đặc, những ngọn núi xanh tươi ở xung quanh đều trở nên chọc lốc, chớ nói chi là ruộng vườn, tất cả đều trở thành món ngon của lũ châu chấu.

Nạn đói ở trong thành đã tiếp diễn trong một thời gian dài, khi đi qua một con hẻm, nhìn thấy cảnh vài con chó hoang vây quanh một cái xác người chết mà gặm cắn mà cũng nhìn đến phát chán rồi.

Hắn bỗng nhớ khoảng thời gian trong quá khứ, dù cho có giang hồ có hiểm ác nhưng cũng không u ám thâm trầm như thế này.

Đội ngũ tiến bước đã gây ra một sự rối loạn ở trong thành, đám phú hộ sống sót trong nạn đói cho đến hiện tại đều dồn dập mang tiền tài vật chất quý giá nhất trong nhà ra mà nối gót theo, dù cho số lương thực dư lại ở trong nhà còn chống đỡ được rất lâu nhưng tinh thần thì không còn trụ được nữa.

Đây không phải nạn châu chấu bình thường, mà lời đồn đại về châu chấu ăn thịt người đã được lưu truyền từ rất lâu trước khi con châu chấu đầu tiên bay tới.

Cũng không một ai biết lúc nào thì những con côn trùng ăn cỏ sâu kia sẽ biến thành quái vật ăn thịt người trong truyền thuyết.

Hơn nữa suốt mấy ngày nay ở trong thành có rất nhiều người nói đã nhìn thấy một con châu chấu to lớn chuyên bắt người để ăn vào ban đêm, cho nên nỗi hoảng sợ càng ngày càng sâu sắc.

Mọi người đều tin chỉ có đến Thanh Hà phủ thì mới được an toàn thực sự, mà sự lựa chọn của Lưu Hồng và Diệp Đại Xuyên lại càng khiến họ tự tin về suy nghĩ này.

“Sư phụ, làm sao bây giờ?”Vương Lỗi cau mày hỏi, cưỡi ngựa cùng đồng hành với Lưu Hồng.

“Đều là đồng hương cùng quê, để bọn họ đi theo đi, sư đệ ngươi sẽ tự sắp xếp!”Lưu Hồng nói, chung quy cũng chỉ có số ít người đuổi kịp đội ngũ, những người dân nghèo chỉ có đôi chân lại đói bụng gần chết không thể theo kịp, chẳng qua việc này cũng cho bọn họ một cơ hội, vì họ có thể chịu đựng thêm một quãng thời gian nhờ số lương thực tích trữ mà đám phú hộ chạy nạn kia để lại.

Đội ngũ hùng mạnh cuồn cuộn đi qua cửa thành, xuất phát về Thanh Hà phủ thành ở phía xa xôi.

Lưu Hồng bỗng cảm nhận được một tia uy hiếp, quay đầu lại nhìn lên bầu trời thì lại chẳng thấy rõ cái gì.

“Sư phụ, sao vậy?”“Không có gì, nhanh đi tới Hạ Xuyên trấn đi!”Lưu Hồng không biết rằng, có một con châu chấu trong đám châu chấu bay đầy trời đang nhìn chằm chằm hắn.

Trông con châu chấu này cũng không quá khác những con châu chấu bình thường, nhưng nó không đi ăn khắp nơi theo đồng loại mà lẳng lặng bay lơ lửng giữa không trung, quan sát toàn bộ Khánh Dương thành, trên thân có yêu khí mờ nhạt vờn quanh.

Bình Luận (0)
Comment