Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1607 - Chương 1617: Số Mệnh Sắp Đặt“Nếu Còn Không Thấy Được Cái Này Thì Thực Sự Là Sống Uổng Mấy Ngắn Năm Nay Rồi.

Chương 1617: Số Mệnh Sắp Đặt“Nếu còn không thấy được cái này thì thực sự là sống uổng mấy ngắn năm nay rồi.

”“Nhìn ra thì sao, lẽ nào ta xa ngươi thì sẽ không sống được sao?”Đằng phu nhân cười khẩy nói.

“Đây là lỗi của ta, ngươi nên đi ra ngoài từ lâu, như vậy thì sẽ nhận ra thế giới này rất rộng lớn, cũng không phải là dáng vẻ mà ngươi thấy trong năm ngàn năm này, ta chỉ vừa khéo là một cái cây đầu tiên mà ngươi gặp phải thôi.

”“Không phải vừa khéo, mà là số mệnh sắp đặt!”“Số mệnh sắp đặt? Ta tự tin nếu xét về phương diện bói toán thì thiên hạ Cửu Châu cũng không có mấy người sánh ngang được với ta, nhưng ta vẫn cảm thấy vận mệnh biến hóa thất thường, không thể khống chế…”“Đúng là số mệnh sắp đặt!”Đằng phu nhân bướng bỉnh nói:“Ngươi muốn giết ta cũng là cũng là số mệnh sắp đặt, ta muốn đi cũng là số mệnh định trước, không cần quan tâm làm gì, ta sẽ tự đi con đường của chính mình!”Trong lúc họ đang nói chuyện thì Tham Thiên thành chợt chấn động một hồi, có tiếng nổ vang ầm ầm truyền đến từ phía dưới, Thái Dương đằng uốn quanh thân đại dung thụ bắt đầu cong xoắn gom lại, cuối cùng hóa thành một ánh hào quang uốn lượn màu vàng, Thái Dương hoa ở trên đầu nàng bỗng tỏa ra tia sáng xán lạn như nắng gắt, sau đó từ từ gom vào rồi biến mất.

Cũng không phải yêu tinh dạng cây cỏ tuyệt đối không thể di chuyển, chỉ là ở yên một chỗ thì thích hợp để tu hành hơn.

Sau khi Thái Dương đằng thành tinh thì cũng không cần phải ký sinh mới có thể tồn tại, chỉ là phải đánh đổi một số thứ.

Sau khi hoàn thành chuyển hóa hình thái, Đằng phu nhân nói đầy căm hận:“Cứ làm vị Thần Cửu Châu của ngươi đi, lão già đáng chết!”Nói xong, nàng hóa thành một vệt sáng màu vàng lao về phương bắc.

Đại Dung Thụ Vương dõi mắt ngóng nhìn, mãi đến tận khi Đằng phu nhân hoàn toàn biến mất trên đường chân trời thì lúc này hắn mới nhắm mắt lại.

Lý Thanh Sơn há miệng ra nhưng cũng không biết nên nói cái gì, đành vỗ vỗ lên vai Đại Dung Thụ Vương.

Nghĩ cũng đúng, phản bội quyết đoán như vậy mà không tiến hành báo thù đã là hiếm thấy rồi, còn nói gì đến tha thứ, coi như hình tượng của Đại Dung Thụ Vương thay đổi hoàn toàn rồi.

“Vẫn mong ngươi quan tâm nhiều hơn.

”Đại Dung Thụ Vương quay đầu đi, biểu cảm có chút thổn thức.

“Yên tâm đi!”Lý Thanh Sơn cảm thấy vị trí của Đại Dung Thụ Vương và Đằng phu nhân như được đảo ngược lại, hơn nữa thực lực của Đằng phu nhân cũng có thể nói là cưỡng hãn trong số yêu vương, làm gì cần người khác chăm sóc, thực sự là quan tâm quá đáng.

“Không còn sớm nữa, ngươi cũng nên xuất phát đi.

”Lý Thanh Sơn nói một câu ‘trở về’ rồi mở rộng cánh phượng hoàng, bay về phương bắc dưới ánh tà dương chiếu rọi, Tiểu An và tiểu Phượng Hoàng thì theo sát ở phía sau.

Đi được nửa đường thì Lý Thanh Sơn nói với Tiểu An:“Lần này ngươi đoán sai rồi, quả nhiên là không tha thứ!”“Ngươi cho rằng câu nói ‘thuận theo tự nhiên, không nên miễn cưỡng’ là nói với ngươi sao?”Tiểu An ngóng nhìn về phương bắc.

“Ý của ngươi là…”Lý Thanh Sơn hơi sửng sốt.

“Nếu như ta đoán không sai thì khả năng cao lần này Đằng phu nhân đi phương bắc là muốn tìm cơ hội đoạt Thanh Châu đỉnh.

”Tiểu An ngoái đầu lại rồi nở một nụ cười.

“Chẳng lẽ còn muốn ngăn cản Thụ vương thành thần?”Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói, hình như đây là lời giải thích hợp lý duy nhất rồi, nhưng hình như hơi kỳ lạ.

“Nếu Thụ vương đã đi tới bước này thì không thể quay đầu, sao ngăn cản được đây?”Tiểu An lắc đầu khẽ.

“Ý của ngươi là nàng muốn giúp đỡ hắn.

”“Đương nhiên là vậy rồi.

”“Chuyện này.

Không thể nào!”Lý Thanh Sơn cảm thấy khó mà tin nổi, vốn dĩ Đằng phu nhân vẫn là người phản đối kiên định nhất việc Đại Dung Thụ Vương thành thần, sau khi trúng một chiêu kiếm trí mạng lại bỗng biến thành người ủng hộ sao? Không tiếc mạo hiểm nguy hiểm cực lớn để tranh đoạt Thanh Châu đỉnh.

“Nếu như nàng còn tin tưởng là số mệnh sắp đặt!”Giọng của Tiểu An như có như không.

“Ha…nào có cái gì gọi là số mệnh sắp đặt, ta thấy là bị mỡ heo mê muội tâm trí rồi.

”Lý Thanh Sơn chỉ cười nói chứ không phản đối.

“Cũng đúng!”Đi một mạch theo hướng bắc, trực tiếp đi tới biên giới hai châu, lúc này Lý Thanh Sơn lặng lẽ nói:“Thanh Châu, ta đã trở về rồi!”Trong một tòa thành nhỏ được những dãy núi bao quanh, lầu trên tường thành có ba chữ lớn ‘Khánh Dương thành’ được khắc thật sâu.

Chúng đã bị mưa gió ăn mòn nên hơi loang lổ, trông hơi thê lương dưới ánh tà dương chiếu rọi.

Bỗng một con châu chấu đáp xuống một điểm trên chữ “thành” kia, đôi mắt kép vô cảm của nó bị ánh chiều tà chiếu đỏ hoe, nó dừng ở đó một lúc rồi lại vỗ cánh bay lên, hòa vào trong bầy côn trùng khắp nơi trên bầu trời.

“Đại nhân, đi nhanh đi, không đi thì không kịp nữa đâu!”Đâu đâu trong huyện nha cũng có tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng trợ tá hô hoán làm cho tất cả mọi người đều run lên.

“Hoảng cái gì mà hoảng, chỉ là vài con côn trùng nhỏ mà thôi, chẳng lẽ còn ăn được chúng ta hay sao?”Dưới tấm bảng gương sáng treo cao, một bóng người mập mạp xoay người lại, đôi mắt lồi kia trợn trừng nhìn trợ tá.

Hắn mặc một bộ quan bào đỏ thẫm, không ác khác chính là Diệp Đại Xuyên huyện lệnh Khánh Dương huyện.

Râu tóc hắn đều đã hoa râm, mặt mũi nhăn nheo, trông đã khá già nua.

Chẳng qua là làm quan nhiều năm, thực sự được bồi dưỡng ra uy phong của quan nên trông không chật vật như hồi vừa mới nhậm chức.

Bình Luận (0)
Comment