Hiện trường yên lặng, Lý Thanh Sơn này có tài có đức gì mà có thể đồng thời được Đại Dung Thụ Vương và Bắc Việt Vương coi trọng như vậy.
Chỉ có Dạ Vị Ương và Diệp Đoạn Hải tận mắt chứng kiến trận chiến kia thì mới hiểu được sự tôn trọng như vậy là không quá phận chút nào.
“Bắc Vương bệ hạ khách sáo quá rồi.
”Lý Thanh Sơn cười nói:“Ngươi không muốn ta trở về Thanh Châu sao?”Thanh Châu và Vụ Châu vẫn đang trong tình trạng chiến tranh, Bắc Việt Vương ở gần như vậy, khó có thể đảm bảo Sở Vương Phủ Hội sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng cái gọi là “không đánh người đang cười”, hắn cũng không thể trách người ta quá khách khí với mình, hơn nữa hắn cũng không có ý định nhúng tay vào cuộc chiến giữa hai châu.
Đối với hắn mà nói, suy nghĩ của Sở Liệt Vương đã không còn quan trọng nữa.
"Nếu có thể ở lại Vụ Châu thì tốt rồi, vị trí ở Thượng Thanh bất cứ lúc nào cũng chờ đợi ngươi.
"Vẻ mặt Bắc Việt Vương ôn hòa nói.
"Chuyện này thật đúng là khiến ta thụ sủng nhược kinh!"Lý Thanh Sơn có chút trào phúng nói.
“Vậy cũng không cần.
”Bắc Việt Vương cười cười làm như không nghe thấy.
Những người khác hoàn toàn mơ hồ, căn bản không nghĩ được điều này.
“Không còn sớm nữa, mời chư vị nhập tiệc!”Đại Dung Thụ Vương giơ tay nói.
Kết quả là Lý Thanh Sơn và hai vị vương giả sừng sững ở Vụ Châu sánh vai bước vào trong thành Tham Thiên.
Tu vi hai lần thiên kiếp luôn khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Trong bữa tiệc, Bắc Việt Vương đột nhiên chỉ vào một vết hắc ban trên tay Đại Dung Thụ Vương, hỏi:"Đây là?"Lý Thanh Sơn lập tức nhìn ra, đây vốn là “kẽ hở” do ma quật trên Vụ Châu đỉnh hóa thành.
Xem ra trở thành thần của Vụ Châu cũng phải trả một cái giá tương ứng.
Đại Dung Thụ Vương hơi giải thích, Bắc Việt Vương lập tức nói:“Ta sẽ vì đạo hữu mà tiêu diệt ma quật.
”Yêu Vương và các Dị Nhân Vương làm sao có thể ngồi yêu, bọn họ rốt rít hưởng ứng, thề phải đánh đuổi ma tộc ra khỏi Vụ Châu.
Chỉ có Đằng phu nhân “hừ” một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không cho Đại Dung Thụ Vương chút mặt mũi nào, cảnh tượng trở nên có chút lúng túng.
Lý Thanh Sơn hiểu rằng bữa tiệc này không chỉ là để ăn mừng mà còn là để thống nhất tư tưởng, đoàn kết sức mạnh, triệt để trấn áp tai họa.
Hắn nâng bầu rượu trong tay lên nói:“Chúc hai vị đạo hữu có thể quét sạch yêu ma, khôi phục sự thanh tĩnh cho Vụ Châu.
”Bữa tiệc lớn nhất trong lịch sử Vụ Châu chỉ kéo dài nửa ngày, Bắc Việt Vương cáo từ rời đi, Yêu Vương và các Dị Nhân Vương đều tản ra các phía, thành Tham Thiên lần nữa trở nên yên tĩnh.
Khi mặt trời ngả về tây, một tia sáng đỏ rực lập lòe giữa tàng cây và biển rừng, Lý Thanh Sơn đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
"Xem ra chúng ta còn có một đoạn đường rất dài phải đi!”Đại Dung Thụ Vương nói xong, giao cho Lý Thanh Sơn một quả Trí Tuệ tỏa ra bảy sắc cầu vồng.
"Hình như nó khác với lần trước.
"“Quả này được dung hợp từ những mảnh vụn mà ta đã sàng lọc ra từ Vụ Châu đỉnh, có tác dụng khác.
”Đại Dung Thụ Vương nói.
“Không biết có ngon hay không.
”Tiểu Phượng Hoàng thèm thuồng nhìn quả Trí Tuệ.
"Ngươi có truyền thừa thiên bẩm không, chút khôn vặt này không có tác dụng với ta đâu.
”Đại Dung Thụ Vương vỗ vỗ đầu của hắn.
Lý Thanh Sơn vô cùng cẩn thận tiếp nhận, một miếng quả Trí Tuệ này đủ để thay đổi vận mệnh một đời của tu hành giả.
Hắn nhìn về phía Tiểu An bên cạnh:“Muốn ăn không?”"Ta nghe nói quả Trí Tuệ cả đời chỉ có thể ăn một lần.
Ta muốn chờ sau khi tiền bối trở thành thần của Cửu Châu thì có thể ngưng tụ một quả cho ta nếm thử.
”"Được, nếu như có ngày đó thì ta nhất định sẽ dùng hai tay dâng lên cho ngươi.
”Đại Dung Thụ Vương cười nói.
"Nếu có cơ hội, ta sẽ vì đạo hữu mà lấy những Cửu Đỉnh khác!”Lý Thanh Sơn chắp tay nói.
"Thuận theo tự nhiên là được, không cần cưỡng cầu.
”Đại Dung Thụ Vương khẽ gật đầu.
Đây vốn là Yêu Vương của mười phương, chuyện mà một người chăn nuôi của một châu cũng không thể làm được nhưng Đại Dung Thụ Vương tin rằng chỉ cần Lý Thanh Sơn tiếp tục trưởng thành thuận theo tự nhiên thì cuối cùng cũng có một ngày hắn cũng có thể nắm được Cửu Đỉnh dễ như trở bàn tay, cho dù là Tôn Long Châu Đỉnh.
Thời điểm ban đầu khi gặp Lý Thanh Sơn, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một phần cơ duyên như vậy.
"Ngoài ra còn có một chuyện khác, Như Tâm mà ngươi cũng biết đó, xin hãy chăm sóc nàng thay ta.
”Lý Thanh Sơn nói.
"Ngươi nói chậm rồi, hôm qua nàng đã rời khỏi lãnh địa Vụ Châu trở về Thanh Châu rồi.
”Đại Dung Thụ Vương nói.
“Cái gì!”Lý Thanh Sơn kinh ngạc, hắn cũng không đặc biệt đi tìm Như Tâm để cáo biệt chính là muốn để cho nàng yên tâm tu hành ở Nam Cương, thật không ngờ nàng lại đi trước một bước rồi.
"Vừa vặn ta cũng có một chuyện, phu nhân muốn cùng ngươi đi Thanh Châu xem một chút, nhờ ngươi chăm sóc nàng!”Đại Dung Thụ Vương cười khoát tay, chỉ về phía Đằng phu nhân bên cạnh.
.
"Ai là phu nhân của ngươi? Ta không cần người khác chăm sóc! Này, làm sao ngươi biết ta muốn rời đi?”